Lục Huyền nhìn thấy hóa thân Lăng Cổ đang ngoan ngoãn đứng ở một bên, trong lòng không nhịn được lại sinh ra ý nghĩ muốn thử bảo vật một chút. Ý niệm trong đầu khẽ động, Diệu Ma Thằng lập tức hóa thành mấy sợi khói màu phấn hồng, trong nháy mắt đã đi tới phía trước hóa thân, quấn chặt lấy nó.
Rất nhanh, sợi dây thừng màu hồng phấn đã hiển lộ ra ngoài, vẫn một mực trói buộc cả người hóa thân lại.
Hóa thân Lăng Cổ muốn giãy giụa theo bản năng, nhưng càng giãy giụa sợi dây thừng kia càng siết chặt. Ngay sau đó, từng bóng người xinh đẹp bay từ trong dây thừng ra, dính sát vào người hóa thân, không ngừng ve vuốt. Hóa thân lại bị trói cứng không hề động đậy được, chỉ biết dùng sức muốn tránh thoát ra ngoài.
"Ta quên mất nó vốn là hóa thân linh quả, căn bản không có thất tình lục dục gì, sử dụng Diệu Ma Thằng lên người nó đúng là ném mị nhãn cho người mù mà." Lục Huyền âm thầm chửi bậy một câu, sau đó thu hồi Diệu Ma Thằng, giao món bảo vật tà môn này cho hóa thân Lăng Cổ.
Sau khi thu hoạch một quầng sáng phần thưởng, Lục Huyền cũng không vội vã rời đi mà muốn nhân cơ hội này để ở lại bên trong động phủ, an tâm bồi dưỡng rất nhiều loại linh thực tà dị cao giai. Đồng thời, hắn cũng căn cứ vào nhu cầu sinh trưởng của mỗi một gốc linh thực, mà định ra một phần kế hoạch bồi dưỡng cặn kẽ, sau đó dặn dò hóa thân Lăng Cổ thật cẩn thận, khi nào nên thi triển thuật pháp bồi dưỡng, khi nào nê cung cấp lượng lớn máu thịt, hài cốt, âm hồn cụ thể.
