Bầu trời đêm đen như mực giáng xuống, vùng núi cháy đen trải dài, cả đất trời như bị nuốt chửng trong sắc màu u tối trầm uất.
Tần Minh thi triển “Hòa quang đồng trần”, lặng lẽ tiến bước trong màn sương đêm.
Vùng đất này vô cùng rộng lớn, dường như thường xuyên xảy ra hỏa hoạn, ngay cả trong không khí cũng phảng phất mùi khét lẹt.
Trong núi thỉnh thoảng có sinh vật xuất hiện, cũng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, tất cả đều giữ khoảng cách an toàn với nhau, tránh phán đoán sai lầm mà dẫn đến xung đột đổ máu.
Tần Minh rất cẩn trọng, bởi hắn từng cảm ứng được khí cơ của Tông Sư tại đây.
