Lần này, ba người Tần Minh không ở lại lâu, đi một mạch thật xa, trước sau tổng cộng đã vượt qua mười ba Mê Vụ Môn, cuối cùng cũng đến được ngoại vi Dạ Châu.
“Không biết Dạ Châu bây giờ ra sao, liệu đã dẹp yên được tai họa từ trên trời giáng xuống chưa.” Lê Thanh Nguyệt khẽ nói, nàng và Khương Nhiễm đã rời đi hơn một năm.
Khương Nhiễm nói: “Để cho chắc chắn, chúng ta cứ ẩn mình một thời gian, quan sát kỹ lưỡng, nhân tiện dưỡng thương.”
Dù đã qua nhiều ngày, vết thương của hai nàng và Tần Minh vẫn chưa lành hẳn, lúc bị sinh linh của Thái Dương bí khiếu vây công, quả thực đã nguy cấp đến cực điểm.
Hai vị đại tông sư hư ảnh mình khoác tàn giáp Thái Âm và Thái Dương, tay cầm Định Phong Châu truy sát phía sau, đã có mấy lần suýt chút nữa lấy được mạng của bọn họ.
