Linh quang ý thức của Thôi Trùng Dã vẫn còn, miệng há ra, phát ra những âm thanh đau đớn mà mơ hồ, hắn trông thì như thanh niên, nhưng đã ngoài bốn mươi, lại đã bước vào Đệ tứ cảnh, vậy mà trước mặt đối thủ, hắn lại yếu như gà, bị chém bay đầu một cách dễ dàng.
Cách đó không xa, hai lão giả kia muốn ngăn cản cũng không kịp.
Ngay sau đó, bọn họ gầm lên, toàn lực ra tay, cả hai đều biết rõ, lúc này cúi đầu cũng vô dụng, tên bị ruồng bỏ này đã giết đến đỏ mắt, chính là đến để diệt bọn họ.
Tần Minh thúc giục Cửu Sắc Kiếm Sát, chém chết bọn họ ngay tại chỗ, Hoàng La Cái Tán rũ xuống ánh sáng tựa ráng chiều, còn có tử khí nồng đậm, cuốn đi tinh khí thần của bọn họ.
“Thôi Trường Thanh, ngươi quả là bình tĩnh thật đấy.” Tần Minh truyền âm, động tĩnh lớn như vậy, đối phương sao có thể không nghe thấy mà vẫn còn bế quan.
