Đàn Sơn có nhiều thác đổ suối reo, cảnh sắc thanh nhã hữu tình. Khắp núi đồi đều là những cây đàn hương màu lam, tỏa ra hương thơm thoang thoảng, quầng sáng từ suối lửa rọi lên cành lá, khiến cả vùng đất được bao phủ bởi một tầng sương lam, như mộng như ảo.
Một tòa kiến trúc hùng vĩ tọa lạc giữa sườn núi, bốn phía xung quanh là rừng đàn hương lam bạt ngàn, rõ ràng là một trang viên ẩn thế, hiếm ai biết đến nơi này.
Mấy vị lão giả đang tản bộ bên hồ trong trang viên, tuổi tác đều đã cao, khí thế rất mạnh, vừa nhìn đã biết là người từng ở địa vị cao, ai nấy đều mang vẻ uy nghiêm.
Trong đó, một lão giả cao lớn tóc đen nhánh, mở miệng nói: “Lục gia, có muốn thử lại lần nữa không? Trùng kích Tông Sư cảnh, vạn nhất thành công thì sao?”
Vị được gọi là “Lục gia”, mái tóc bạc không còn bóng mượt, rất thưa thớt, khi còn trẻ thân hình hẳn cũng rất cao lớn, tuy lão mặt đầy nếp nhăn nhưng vẫn không giận mà uy. Lão lắc đầu, nói: “Bỏ đi, thân già này không chịu nổi giày vò nữa rồi. Ta đã hơn một trăm bảy mươi tuổi, đột phá không thành ắt hẳn phải chết.”
