Đợi đạo nhân kia đi rồi, hai đạo đồng mới nhìn nhau, bàn bạc: “Lão gia dặn rằng khi ngài giao thủ với Trần phu tử, chúng ta phải tế Kim Phù này để kích hoạt Thanh Bi, giúp ngài giành chiến thắng. Chỉ có điều, chúng ta cũng tu luyện Nguyên Phù của Trần phu tử, vậy nên Trần phu tử chính là tổ sư, cũng có ân với chúng ta. Chúng ta làm vậy chẳng phải là vong ân phụ nghĩa hay sao?”
Đạo đồng còn lại chần chừ nói: “Lão gia cũng có ân với chúng ta, đã truyền thụ đạo pháp, cho chúng ta có chỗ đứng ở Thượng Thanh Cảnh. Nếu chúng ta không kích hoạt Thanh Bi, chẳng phải là có lỗi với lão gia sao.”
Hai người rơi vào thế khó xử, một lát sau, đạo đồng lớn tuổi hơn nói: “Hay là thế này, chúng ta cứ đợi lão gia và Trần phu tử giao chiến một hồi rồi hẵng tế Kim Phù, kích hoạt Thanh Bi.”
Đạo đồng còn lại sáng mắt lên, vỗ tay khen: “Đúng là chủ ý hay! Lão gia là truyền nhân của giáo tôn, tu vi thực lực không thua kém Trần phu tử, lại còn mang theo pháp bảo của giáo tôn, vốn đã chiếm lợi thế. Dù có thắng được Trần phu tử thì cũng là thừa lúc người ta bị thương, thắng không vẻ vang. Chúng ta tạm thời không tế Kim Phù tương trợ, cũng coi như để lão gia có một trận chiến công bằng.”
Đạo đồng lớn tuổi hơn cười nói: “Nói đi cũng phải nói lại, lão gia vẫn chiếm lợi thế. Nhưng hành động này của chúng ta, cũng coi như báo đáp ân truyền đạo của Trần phu tử.”
