“Ngươi lại nói nhảm gì thế?”
Thái Sơn Quân ngồi trên đất: “Bọn chúng đi đâu, ta làm sao mà biết được?!”
“Vậy sao?”
Từ trong ống tay áo của Mục Vân bay ra một đạo lưu quang, hóa thành thanh Thanh Phong Kiếm dài ba thước, lơ lửng trước mi tâm của lão: “Mục Sơ Thái, ngươi lén giấu ma chủng, tội đáng muôn chết, nếu không thể lập công chuộc tội, ta đành phải chính pháp ngươi tại chỗ để răn đe!”
Cảm nhận được lưỡi kiếm lạnh buốt trên mi tâm, Mục Sơ Thái nuốt nước bọt, gượng cười nói: “Ta nói này Mục Vân, chúng ta cũng là chỗ quen biết cũ, việc gì ngươi phải làm thế này?”
