Hắn tự cho rằng tốc độ tu luyện của mình đã là nghịch thiên, nhưng ma chủng này xem ra còn đáng sợ hơn nhiều!
Khương Tịch Nguyệt vẫn kiệm lời như xưa, chỉ khẽ gật đầu với hắn, sau đó xoay người đi lên núi.
Đoàn người đi khoảng năm mươi dặm thì dừng lại trước một cung điện, cả tòa cung điện tỏa ra hương thơm dìu dịu, trong đó còn ẩn chứa huyễn thuật mê hồn.
Chỉ là đối với Trần Tam Thạch có thần thức mạnh mẽ như hiện nay thì gần như không có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Hắn bước qua ngưỡng cửa, liền thấy trên hoàng kim bảo tọa ở phía xa, một hồ yêu phong tình vạn chủng đang dựa vào, tay cầm một chiếc tẩu thuốc, thong thả nhả khói.
