Nữ tử hút hồn phách người sống kia đã sớm biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn Lạc Vân Thư vận bạch bào vẫn đứng sừng sững bất động giữa gió đêm.
Chỉ là so với trước đó, sắc mặt hắn rõ ràng tái nhợt đi vài phần.
“Sư phụ.”
Thiếu nữ Đào Chước Hoa vội vàng tiến lên đỡ: “Người không sao chứ?”
“Không đáng ngại.”
