Từ Lạc như thấy mình năm đó, nên thuận tay giúp đỡ phần nào. Thực ra hắn cũng chẳng làm gì, chỉ điểm một chút, lại đưa cho họ ít Thần Ngọc.
Hắn không biết rằng, người bình thường ở xóm nghèo ngoài thành như Yến Tử, một tháng vất vả cũng chỉ có thể kiếm được hai ba miếng Thần Ngọc, phẩm chất tương đối tệ hại, Từ Lạc lại cho họ Thần Ngọc cực phẩm, ẩn chứ thần nguyên cực tinh thuần, chớ nói xóm nghèo ngoài thành, khu bình dân ở thành tây, mà tiền bối Thần Đạo ở khu quý tộc cũng không có mấy người.
Đợi Yến Tử tan làm, Từ Lạc rảnh rỗi, đi về nhà nàng uống chút rượu, nói chuyện xưa gì đó, quan trọng nhất là, nhìn xem bây giờ Tiểu Cáp Tử đã tu luyện thế nào rồi.
Từ Lạc và Yến Tử chỉ là bằng hữu thuần tuý, về nhà ăn một bữa cơm, tâm sự, lải nhải việc nhà, đơn giản vậy thôi, cũng không phải loại quan hệ linh tinh kia.
Thân đệ Cáp Tử của Yến Tử cũng là người hiền lành, chất phác, biết Từ Lạc tới, cũng bận trước bận sau, chiêu đãi nhiệt tình.
