Phía sau Luân Hồi Điện là một mảnh hư vô độc lập với tất cả không gian.
Giữa mảnh hư vô ấy, một tòa tế đàn cổ xưa được chống đỡ bởi chín mươi chín cột đá Bàn Long đang lơ lửng.
Trên tế đàn.
Một viên châu lớn bằng nắm tay, toàn thân đen kịt nhưng dường như ẩn chứa sự sinh diệt của vô tận tinh tú, đang lặng lẽ trôi nổi.
Hoàng Tuyền Thiên Châu!
