“Các vị ái khanh bình thân.” Doanh Chính khẽ nâng tay, ngăn mọi người hành lễ, mỉm cười tán thưởng: “Lần này, các vị ái khanh vì Đại Tần, bình định tứ hải, thống nhất Hồng Hoang, công lao to lớn, trẫm vô cùng vui mừng.”
Hiên Viên Hoàng Đế cười nói: “Bệ hạ quá lời rồi. Bọn ta đều là người của Nhân tộc, vì Nhân đạo, đây là việc trong bổn phận.”
Trấn Nguyên Tử cũng vuốt râu mỉm cười, nói: “Có thể tận mắt chứng kiến Đại Tần thống nhất, thực là may mắn của bần đạo.”
Sau đó.
Doanh Chính đưa mắt nhìn Côn Bằng và Minh Hà đang quỳ rạp trên đất, toàn thân run rẩy.
