Gần Chu thì đỏ, gần Lý thì đen! Yêu nữ Nhược Nam hừ mạnh một tiếng với Chu Bình An, tỏ vẻ khinh bỉ.
“Nhược Nam cô nương quả thật có một tấm lòng con trẻ chân thành.” Lý Xu khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Một tấm lòng con trẻ chân thành?!
Ý là nói ta ấu trĩ sao?!
Yêu nữ Nhược Nam nhận ra ẩn ý trong lời Lý Xu, lập tức không phục, nhướng mày cất cao giọng nói: “Thiếu phu nhân, lời này là ý gì? Ta nói sai rồi sao? Chẳng lẽ Tử Cống làm việc tốt mà lại sai ư?! Tử Cống sao có thể sai được, y dùng tiền của mình làm việc tốt, lại không cầu tiền bồi hoàn từ quốc khố, chẳng phải là một mô phạm đạo đức sao?! Nếu người này, lời này, hành động này đều bị coi là sai, vậy trên đời còn ai là người tốt nữa.”
