Cảm giác căng thẳng lại dâng lên, Vương Diệu Tổ rướn người về phía trước, cổ vươn dài, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngòi bút của Chu Bình An, tròng mắt gần như muốn lồi cả ra ngoài.
Chu Bình An bình tĩnh thong dong cầm bút vung trên bình phong, ngòi bút lướt trên giấy như rồng rắn lượn bay, ma sát với mặt giấy phát ra tiếng sột soạt khe khẽ.
Trong phút chốc, vạn người đổ dồn ánh mắt, yến tiệc yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, chỉ còn tiếng sột soạt gần như không thể nghe rõ, ánh mắt và sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Chu Bình An, chính xác hơn là vào ngòi bút của hắn.
Rất nhanh, mực đã cạn, Chu Bình An kết thúc nét bút, xoay người chấm mực lần nữa.
Câu thơ thứ hai mà Chu Bình An vừa viết xong cũng hiện ra trong tầm mắt mọi người: "Nhị phi tằng sái lệ ngân ban."
