Khi mọi người trong Cảnh Vương phủ đang thi nhau chê bai thi hội lều bạt của Dụ Vương phủ, tên nội thị vừa rời đi lại vội vã quay về, tay nâng một tờ giấy tuyên thành mực còn chưa khô.
“Điện hạ, Chu Bình An Chu đại nhân ở phủ bên cuối cùng cũng làm thơ rồi, đây là câu thơ đầu tiên của hắn.” Nội thị kích động bước nhanh đến trước mặt Cảnh Vương, hai tay nâng tờ giấy tuyên thành, dâng lên cho Cảnh Vương như thể dâng báu vật.
Cảnh Vương trước đó từng dặn dò nội thị phải đặc biệt chú ý tin tức về Chu Bình An ở Dụ Vương phủ, vì vậy bên Dụ Vương phủ vừa có tin tức truyền đến, nội thị cũng chẳng màng bài thơ còn chưa hoàn chỉnh, đã vội vàng đến bẩm báo Cảnh Vương.
“Ừm, tốt lắm.” Cảnh Vương gật đầu.
Nội thị dâng giấy tuyên thành xong lại vội vã rời đi, đoán chừng lúc này câu thơ thứ hai của Chu Bình An bên Dụ Vương phủ cũng đã truyền đến, y phải lập tức mang những câu thơ mà Chu Bình An vừa sáng tác trình lên cho điện hạ.
