“Sư huynh, chào buổi sáng. Bình An đường đột, không mời mà đến, mong sư huynh lượng thứ.” Chu Bình An mỉm cười chắp tay hành lễ với Dương Kế Thịnh.
“Ha ha, Tử Hậu với ta cần gì khách sáo như vậy, hiếm có người không chê hàn xá của ta đơn sơ, mau mời vào.” Dương Kế Thịnh cười, chắp tay đáp lễ, khẽ vỗ vai Chu Bình An rồi mời hắn vào nhà.
Vào trong sân, hai người hàn huyên đơn giản vài câu, Dương Kế Thịnh liền mời Chu Bình An vào chính phòng.
Sảnh đường bài trí rất đơn sơ, chỉ có bàn ghế mà thôi. Vừa rồi Dương Kế Thịnh có lẽ đang dùng bữa sáng, bữa sáng trên bàn vẫn chưa được dọn đi, chỉ có một nồi cháo hoa, một đĩa củ cải muối, một chồng bánh màn thầu ngũ cốc, ngoài ra không còn gì khác.
Thật khó tin đây lại là bữa sáng của một vị quan ngũ phẩm. Bữa sáng của thường dân trong kinh thành còn phong phú hơn thế này nhiều. Chu Bình An biết, ấy là vì Dương Kế Thịnh đã đem hết phần bổng lộc ít ỏi của mình gửi về học viện mà y sáng lập khi bị biếm đến Địch Đạo, dùng để trợ cấp bữa ăn cho học trò nơi đó.
