Chiến công tuy tốt, nhưng cũng không thể dùng máu tươi của thanh tráng bách tính để nhuộm đỏ đỉnh đới hoa linh của Chu Bình An ta.
Oa khấu hung hãn, thanh tráng bách tính dựa vào thành mà giữ thì còn được, chứ nếu dã chiến với Oa khấu thì chẳng khác nào nộp mạng. Dù có Uyên Ương trận bản đơn giản cũng không xong, một là tố chất chiến đấu của bách tính có hạn, hai là Uyên Ương trận bản đơn giản này quá cứng nhắc, phòng thủ trên tường thành thì được, chứ dã chiến thì nhược điểm sẽ bị phóng đại vô hạn, căn bản không phải là đối thủ của Oa khấu. Ngay cả Uyên Ương trận bản hoàn chỉnh, nếu không luyện tập mấy tháng trời thì cũng chẳng phải là đối thủ của chúng.
Chu Bình An suy nghĩ một lát, ánh mắt ngày càng trở nên thận trọng, nếu không nắm chắc phần thắng trong tay, hắn thà bỏ lỡ chiến công trăm năm khó gặp này chứ quyết không thể lấy tính mạng của đám thanh niên trai tráng ra mạo hiểm.
“Mục ca, phiền huynh sắp xếp người đi dò la thêm, xem Thái Bình huyện thành thất thủ như thế nào. Ngoài ra, cũng dò la tình hình Oa khấu trong địa phận Thai Châu phủ, cùng với động hướng của các toán Oa khấu. Nhớ kỹ, an toàn là trên hết.”
Chu Bình An nhờ Lưu Mục sắp xếp người đi do thám tin tức Oa khấu, dặn dò y phải đặt sự an toàn lên hàng đầu.
