"Những tên ăn mày tỏ vẻ biết ơn và đám lưu manh ra chiều hối cải kia lại có đến hai mươi bốn tên Oa khấu thật ư?!!"
"Giết chết hai mươi bốn tên Oa khấu thật, bắt sống năm mươi sáu tên nội ứng, chẳng lẽ là các ngươi ép cung thành tội đó chứ?"
Các quan viên trên thành sau khi nghe tin thắng trận của Lâm Nhị Cẩu, ai nấy đều không thể tin nổi mà trợn tròn mắt, nhao nhao như ong vỡ tổ, đặc biệt là những quan viên từng chất vấn Ngụy Quốc Công và Lâm Hoài Hầu, càng thêm sững sờ kinh ngạc.
"Không thể sai được, vừa rồi ở dưới thành lừa chúng đến nhận giáp trụ binh khí, tướng quân của chúng ta đã nghe thấy một tên ăn mày vui quá mà buột miệng nói tiếng Oa, rõ ràng là có vấn đề. Sau khi chúng ta dẫn dụ chúng vào vòng vây, đám Oa khấu thấy tình hình không ổn liền đoạt đao chém người, chỉ một thoáng đã bị chúng giết chết hơn mười huynh đệ, may mà chúng ta đã chuẩn bị từ trước. Khó khăn lắm mới bắn chết được chúng, sau đó kiểm tra từng tên, lột bỏ quần áo mũ nón, hai mươi bốn tên Oa khấu kia lập tức hiện nguyên hình. Tóc tai như bị chó gặm, đỉnh đầu trọc lóc, còn có một chỏm tóc trông như con sâu róm, bên dưới mặc khố đóng, vừa hôi vừa bẩn, chắc chắn là Oa khấu không sai. Những tên ăn mày và lưu manh bó tay chịu trói kia cũng đều thừa nhận, chúng đều bị Oa khấu trà trộn vào thành từ hôm trước dùng vàng bạc và nữ nhân mua chuộc. Oa khấu bảo chúng phối hợp đoạt cổng, mở cổng thành, thả Oa khấu bên ngoài vào gây họa. Tướng quân của chúng ta sẽ lập tức đưa chúng lên đây, các vị đại nhân vừa nhìn sẽ biết lời tiểu nhân nói không hề sai ngoa."
Lâm Nhị Cẩu bị các quan viên chất vấn nhưng không hề nao núng, hắn ưỡn cổ, kể lại một cách sinh động.
