Ý định của Gia Tĩnh Đế đã rõ, các quan viên khác há lại là kẻ không biết nhìn sắc mặt? Khi Gia Tĩnh Đế hỏi ý kiến Binh Bộ Thượng Thư Hà Ngao cùng những người khác, tất cả đều tâu xin xuất binh tiễu trừ Oa khấu, chỉ là sách lược xuất binh có đôi chút khác biệt.
“Năm mươi bảy tên Oa khấu cỏn con, dám mặc hồng y, che hoàng tán ngồi quan sát thành trì Ứng Thiên, há có thể dung thứ? Chẳng một phen chinh phạt, sao tỏ uy nghiêm! Dụ lệnh, truyền Ứng Thiên cùng các châu phủ lân cận chinh phạt đám Oa khấu này, không được sai sót, quyết không để lọt một tên Oa khấu nào!”
Gia Tĩnh Đế hỏi qua vài người, liền tại chỗ hạ một đạo dụ lệnh, sai người tám trăm dặm cấp báo truyền đạt đến Ứng Thiên cùng các nơi khác.
Sau khi xử lý tình hình Oa khấu ở Ứng Thiên, Gia Tĩnh Đế lại phất tay áo, nói với Nghiêm Tung cùng những người khác: “Oa khấu ở Thượng Ngu không phải ngẫu nhiên, cũng chẳng phải trường hợp đơn lẻ. Khoảng thời gian này, trẫm tin rằng các khanh cũng đều biết, nạn Oa khấu ở vùng Giang Nam nổi lên không ngừng, đã có thế càng lúc càng nghiêm trọng. Tầm quan trọng của đất Giang Nam, không cần nói cũng rõ, đối với nạn Oa khấu ở Giang Nam đã đến lúc không thể trì hoãn. Các khanh hãy lui xuống triệu tập Lục Bộ Thượng Thư, Tả Hữu Thị Lang, một canh giờ sau đến Vô Dật điện đình nghị.”
“Tuân chỉ.”
