Nói làm là làm, Chu Bình An xưa nay không thích dây dưa. Sau khi hạ quyết tâm, hắn liền cho gọi Lưu Đại Đao, giao cho y một trăm lượng bạc, dặn dò: "Đại Đao, ngươi dẫn người trong doanh của mình, hai ngày nay đi các thôn trấn lân cận thu mua bông, càng nhiều càng tốt, ta có việc lớn cần dùng."
Lưu Đại Đao thân thể cường tráng, vết thương trong trận tiễu trừ Oa khấu ở Thượng Ngu giờ đã lành hẳn. Y xuất thân là thợ săn, quen xuyên núi vượt rừng, đuổi hươu săn lợn, là một hán tử phóng khoáng, ưa tự do. Cuộc sống quân doanh gò bó lâu ngày khiến y khó chịu, nghe Chu Bình An sai đi công vụ bên ngoài, lập tức vui vẻ đến lộ cả răng hàm.
"Công tử, chúng ta mua nhiều bông như vậy để làm gì? Tuy giờ trời lạnh giá, nhưng người trong doanh chúng ta ai cũng có một tấm chăn bông, cũng chẳng thiếu chăn bông." Lưu Đại Đao trước khi đi, gãi đầu, nghi hoặc hỏi.
"Ngươi từng nghe nói về miên giáp chưa? Ta muốn chế tạo miên giáp, đến lúc đó Chiết Quân mỗi người một bộ." Chu Bình An giải thích đơn giản.
"Công tử, không phải chứ, bông còn có thể làm giáp trụ sao?!" Lưu Đại Đao nghe vậy, lập tức kinh ngạc há hốc mồm, gần như không thể tin vào tai mình, cứ như nghe thấy chuyện lợn nái biết leo cây, nghĩ thế nào cũng thấy không đáng tin. Bông có thể giữ ấm, điều này không cần nghi ngờ, nhưng nói dùng bông làm giáp trụ, đó chẳng phải là trò đùa sao? Bông mềm mại, dùng tay ấn nhẹ đã lõm vào một mảng lớn, sao có thể làm giáp trụ được chứ.
