“Tử Hậu, lần trước ta đã hỏi ngươi một lần, nay đã hơn một tháng trôi qua, giờ ta hỏi ngươi lại lần nữa, Chiết Quân của ngươi luyện tập ra sao rồi?”
Trương Kinh hỏi, y biết Chu Bình An suất lĩnh Chiết Quân tiễu diệt Oa khấu ở Thượng Ngu là dùng mưu mẹo. Chu Bình An đã nắm bắt được thói kiêu căng hống hách, cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì của đám Oa khấu ở Thượng Ngu, bố trí từ trước, khiến chúng trúng phải thứ mê dược gọi là Khổng Tước Vĩ, nhờ vậy mới thuận lợi tiễu diệt.
Nói cách khác, trận tiễu Oa lần này vẫn chưa thử ra được trình độ thật sự của Chiết Quân, bởi vậy y mới có câu hỏi này.
“Bẩm đại nhân, Chiết Quân trải qua khoảng thời gian thao luyện này, khi tiễu diệt Oa khấu ở Thượng Ngu cũng đã thấy máu, tuy chưa trở thành bách luyện tinh binh, nhưng đã có thể chiến đấu.” Chu Bình An đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc.
“Có thể chiến đấu, không tệ không tệ, không ngờ Tử Hậu đối với việc luyện binh vẫn có một tay.” Trương Kinh không kìm được gật đầu, tuy trận tiễu diệt Oa khấu ở Thượng Ngu lần trước chưa thử ra được thực lực thật sự của Chiết Quân, nhưng “có thể chiến đấu” lại không sai chút nào, là một đánh giá rất công tâm.
