Sau khi xác định chất lượng áo giáp bông đã đạt chuẩn, Chu Bình An lệnh cho người nhân lúc các tướng sĩ nghỉ giữa buổi thao luyện, đem toàn bộ một trăm bộ áo giáp bông ra hiệu trường. Tiếp đó, hắn lại cho người đem tới một trăm bộ giáp sắt, tất cả đều mặc lên người nộm bằng rơm.
Một trăm bộ áo giáp bông cùng một trăm bộ giáp sắt cứ thế dựng thẳng trước mặt các tướng sĩ, dưới ánh nắng rực rỡ.
"Kia chính là áo giáp bông do Chiết quân chúng ta nghiên cứu chế tạo sao? Mũ trụ, giáp che cổ, gương hộ tâm, giáp tay, hắc hắc, ngay cả chỗ hiểm cũng được bảo vệ, toàn thân chi chít đinh đồng, không hề có khe hở, che chắn toàn diện hơn giáp sắt nhiều, trông cũng uy phong hơn giáp sắt nữa."
"Áo giáp bông chắc chỉ được cái mã thôi nhỉ? Ta nghe nói biên quân chúng ta có rất nhiều áo giáp bông, nhưng dù sao nó cũng làm bằng bông, giữ ấm thì khỏi phải bàn, nhưng sức phòng ngự chắc không bằng giáp sắt đâu."
"Đại nhân đem nhiều áo giáp bông và giáp sắt ra đây để làm gì vậy? Chẳng lẽ định ban thưởng cho chúng ta sao? Hắc hắc, mấy ngày nay ta thao luyện chăm chỉ, đội trưởng còn khen ta nữa, biết đâu ta cũng được một bộ. Ừm, tốt nhất vẫn là thưởng cho ta một bộ giáp sắt, khả năng phòng ngự của áo giáp bông luôn khiến người ta không yên tâm cho lắm."
