Nói đến đây, Tiêu Thiên quay đầu nhìn đám người Hoa Tri Hà đã ngây ra như phỗng: “Hiện tại, các ngươi hiểu được hợp lại một chỗ mà ta nói, rốt cuộc là ý gì rồi chứ?”
Hoa Tri Hà có chút hoảng hốt, đờ đẫn nhẹ nhàng gật đầu với Tiêu Thiên, phản ứng không phải rất rõ ràng.
Không chỉ có hắn, các trưởng lão khác bên cạnh cũng đi đến bên cạnh cổng cung điện, ngắm nhìn lãnh thổ đã hóa thành vùng đất hư thối phía xa, giống như trong mơ.
Ngược lại là hoa thần cổ thụ cực kỳ vui mừng, lúc trước khi Tiêu Thiên xé rách không gian, nó còn rất sợ hãi.
Khí vùng đất hư thối này xuất hiện, nó đã gấp không kịp đợi vươn bộ rễ của mình ra, ngâm mình trong bùn thối kia, tham lam hấp thu dinh dưỡng bên trong.
