“Vậy là nguy cơ của vực Bách Hoa đã được giải trừ rồi sao?”
“Hóa ra bọn họ là tộc Hoa Thần, lại còn xinh đẹp như vậy?”
Lão nhân gia Tuyết Phú Quý hiếu kỳ đến mức vô thức đưa tay lên sờ cằm và nói: “Kỳ quái, theo lý mà nói thì ở nơi vùng đất biên giới của chư thiên vạn giới vắng vẻ này lấy đâu ra nhiều thứ tốt như vậy.”
“Vậy mà chỗ đó còn có tộc Hoa Thần, cổ thụ hoa thần, thật là kỳ lạ.”
Tuyết Phú Quý lẩm bẩm làm Tiêu Thiên cũng phải lên tiếng: “Những thứ tốt đẹp này đều rất cổ lão và xa xưa, ngay cả Long Khâu Đạo cũng không biết rõ về chúng.”
