"Không thể gạt được pháp nhãn tiền bối." Cừ Chân cung kính trả lời: "Xác thực có liên quan đến Kiếm Các, đám người vãn bối may mắn phát hiện một chỗ bí địa, có thể là mảnh vỡ Kiếm Các thượng cổ, lại còn chưa bị người phát hiện. Nhưng bên trong nguy hiểm trùng điệp, không dám đi sâu vào thăm dò, chẳng biết tiền bối có muốn đi không?"
Tần Tang nhìn Cừ Chân, ý vị thâm trường nói: "Lão phu và các ngươi vốn không quen biết, ngươi dám nói những bí mật này cho lão phu, kính xin lão phu cùng đi thăm dò Kiếm Các thượng cổ, không sợ lão phu độc chiếm bảo vật Kiếm Các, khiến các ngươi mất cả chì lẫn chài à?"
"Vãn bối mời tiền bối, có ba nguyên nhân."
Đối mặt Tần Tang nói gần như uy hiếp, thần sắc Cừ Chân không ba động chút nào, bình tĩnh nói.
"Thứ nhất, đám người vãn bối một mực thăm dò chỗ kia, tính không dựa vào ngoại lực, độc chiếm bảo vật, nhưng thực lực không đủ, khi thắng khi bại, bất hạnh hao tổn mấy vị đạo hữu. Mà Kiếm Các hấp dẫn tới cao thủ càng ngày càng nhiều, nếu kéo dài thêm, chỗ kia sớm muộn sẽ bại lộ, bị người nhanh chân đến trước. Thay vì bị người chiếm đi, không bằng chúng ta tự đưa ra ngoài. Lần trước lại không công mà lui, chúng ta đã thương nghị, trở lại Ngọc Môn quan sẽ tìm kiếm tiền bối đại năng tương trợ, vừa lúc gặp được Tần trưởng lão.
