“Cuộc săn bắn lần này, sẽ phái ra bao nhiêu cao thủ? Bán Yêu Chư Quốc rộng lớn vô ngần, nếu người giúp đỡ quá ít, dù chư vị thần thông quảng đại, cũng sẽ mệt mỏi chạy vạy, sơ suất là chuyện nhỏ, vạn nhất không thể khiến bề trên hài lòng, dẫn đến trách phạt, há chẳng oan uổng sao,” Tần Tang không khỏi lo lắng nói.
“Từ trước đến nay đều không phái đi quá nhiều,” Huyền Ảnh bất đắc dĩ nói, “Không biết bề trên nghĩ thế nào, có lẽ cũng có ý muốn khảo nghiệm và so tài. Những người được phái đi đều là hậu bối tiềm năng của các tộc, kẻ nào làm không tốt, cả tộc sẽ theo đó mà mất hết thể diện.”
“Các ngươi không khống chế vài bán yêu quốc sao?” Tần Tang kinh ngạc hỏi.
“Chỉ là con mồi mà thôi, hà tất phải tốn tâm tư đi khống chế bọn chúng?”
Huyền Ảnh không hiểu hỏi ngược lại, y ngừng lại một chút, cười hắc hắc một tiếng, “Trước đây quả thực có kẻ làm như vậy, cuối cùng lại sa lầy, suýt chút nữa mất kiểm soát. Đạo hữu muốn bồi dưỡng vài tiểu quốc, cũng không sao, nhưng phải ghi nhớ không phải tộc ta, lòng ắt khác. Hơn nữa những bán yêu này cũng không thể mang lại bao nhiêu lợi ích cho đạo hữu, ngược lại còn sẽ kéo theo tinh lực của đạo hữu. Khi cần bỏ thì bỏ! Khi cần đoạn thì đoạn!”
