Hắn nhớ lại mình chăm chỉ tu hành, khó khăn lắm mới qua được khảo hạch, qua được phỏng vấn, kết quả vì phải nhường chỗ cho người khác, bị ép khuynh gia bại sản, bị người ta giẫm dưới chân, phải thừa nhận với tất cả mọi người rằng mình là một kẻ nghèo hèn, không xứng đáng có được công việc…
Từng cảnh tượng lướt qua trong đầu, nhưng đều bị Trương Vũ cùng phân thân của mình xé nát hết lần này đến lần khác giữa cơn đau đớn tột cùng khi phân thân tan xương nát thịt.
Cứ mỗi lần Trương Vũ tự tay hủy diệt chính mình như vậy, hai tay hắn cũng đã dùng hết sức đẩy vòm trời lên cao thêm trọn vẹn trăm trượng.
“Phục Tiên Thiên! Đừng dùng ký ức của các ngươi, dùng kinh nghiệm của các ngươi để quyết định tương lai của chúng ta!”
“Tất cả những thứ chết tiệt này đều không phải là ta! Cũng không phải sư phụ ta, không phải bằng hữu của ta, không phải sư huynh đệ của ta, càng không phải đồng liêu của ta!”
