“Lại đốt nhiều tiền đến vậy sao?”
Nhìn sổ sách của công ty, nhìn những con số khổng lồ, nhìn từng khoản tiền đổ vào tài khoản của vô số học sinh cấp ba, sinh viên cao đẳng, học viên cấp thấp..., Thanh Mộc Thần Quân không khỏi tâm thần chấn động.
Phân phát khối tài sản khổng lồ như vậy cho người nghèo, đừng nói Côn Khư hiện tại, ngay cả Côn Khư thời cổ đại, Thanh Mộc cũng chưa từng thấy ai có khí phách như thế.
“Trương Vũ... ngươi quả là có thủ đoạn lớn.” Thanh Mộc Thần Quân lắc đầu, trong lòng cười khổ, nhất thời không biết nên khâm phục Trương Vũ có khí phách lớn, hay nên oán trách hắn.
“Ta và sư phụ ngươi tích góp gia sản bấy lâu, không ngờ lại bị đốt đi quá nửa như vậy.”
