Hai loại âm sắc hoàn toàn khác biệt, thậm chí đối lập, giao thoa, chuyển đổi quỷ dị trong cùng một câu nói, tạo ra một cảm giác vặn vẹo đến cực điểm, khó mà diễn tả.
Tựa hồ có vô số bàn tay nhỏ lạnh lẽo, đang cào cấu màng nhĩ và thần hồn của người nghe, khiến người ta rợn tóc gáy.
“Lại có thể lấy yếu thắng mạnh, hơn nữa còn là một địch hai, liên tiếp chém hai tướng dưới trướng ta…”
“Chậc chậc chậc…”
Liêu Duệ Hằng vươn một bàn tay trắng nõn gần như trong suốt, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cằm láng mịn của mình, trong ánh mắt gã lóe lên một thứ ánh sáng như thể vừa trông thấy món đồ chơi mới lạ.
