Có điều vừa rồi hắn bản năng phản kích, Vương Vô Tà là nhờ tu vi cao mới lưu lại toàn thây, lúc này đã hấp hối, trên cơ bản không nghe được hắn nói cái gì.
Lúc này trong lòng Vương Vô Tà xuất hiện vô số ảo não và hối hận, hắn tự phụ tư chất lỗi lạc, tu vi ngày càng cao thâm, thậm chí đã thăm dò đến cánh cửa Địa Tiên, ai biết bởi vì một chữ tình mà trúng ám toán, rơi vào kết cục uất ức như thế.
- Tuyết Ngân, ngươi tới rồi...
Hắn giơ tay lên, chộp tới nơi nào đó trong hư không, tựa hồ nỗ lực nắm lấy cái gì.
Trong thời khắc cuối cùng, hắn dường như nhìn thấy vị tiên tử kia đang thương tiếc đi tới.
