Nghe đến đây, khóe miệng Lý Hồng Tửu cuối cùng cũng giật giật, nếu bối cảnh của ả tạp dịch kia là thật, hắn có thể tưởng tượng được, sư phụ hắn e rằng thật sự sẽ bắt hắn nhận đồ đệ này.
Sư Xuân lại làm ra vẻ kinh ngạc: “Ta vừa nghe chuyện này đã lập tức ngăn lại, tỏ ý nguyện vì nàng ta lo liệu. Vì ta với ngươi thân quen, vì chúng ta có giao tình mà, ta đã muốn theo đuổi ả đàn bà đó thì phải có chút biểu hiện chứ, thế là chuyện này liền bị ta ôm đồm vào người. Tửu ca, thay vì để nàng ta tìm sư phụ ngươi giải quyết, chi bằng tiện cho ta, ngươi cứ coi như giúp huynh đệ một tay, cho huynh đệ một cơ hội thể hiện đi.”
Vừa nói vừa chỉ vào vò rượu: “Chuyện bên ta thành công, chiếm được ả đàn bà đó rồi, rượu ngon bên nàng ta chẳng phải sẽ mặc cho ngươi uống thỏa thích sao? Chuyện rơi vào tay sư phụ ngươi, với cái nết của lão nhân gia, có thể để ngươi ôm mỹ tửu qua ngày à? Sau này ta còn tặng ngươi Khước Tử Hương, để giải quyết nỗi lo pháp bảo các phái bị phế, huynh đệ ta đủ nghĩa khí chứ?”
Mẹ kiếp, Lý Hồng Tửu muốn chửi thề, ánh mắt nhìn Sư Xuân cũng trở nên khác lạ, rượu ngon là thế mà lại bị tên này nói đông nói tây khiến cho uống vào cũng mất cả vị.
Hắn vốn định mặc kệ đối phương nói gì cũng không sập bẫy, giờ thì hay rồi, nếu chuyện này là thật, hắn có tránh được ải của tên tiện nhân này thì mười phần cũng có đến tám chín phần không tránh được ải của sư phụ mình.
