Trong hang động sâu dưới lòng đất, ngàn vạn luồng lưu quang màu xanh biếc bắn về phía khung tán trong tay Lao Trường Thái, đồng loạt thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một cây thiết tán màu xanh biếc. Lao Trường Thái cầm tán trong tay, mặt mày mừng rỡ khôn xiết.
Phong luân màu tím sẫm trong tay Chử Cạnh Đường cũng thoắt lớn thoắt nhỏ bay lượn trước người một hồi.
Chẳng đợi hai người tận hứng, Sư Xuân đã bóp chết con Thổ lang, một mặt ra hiệu Ngô Cân Lượng đốt lửa thắp hương, một mặt nói với hai người đang cuồng hỉ vì có được trọng bảo: “Được rồi, nơi đây không gian nhỏ hẹp, không chịu nổi các ngươi giày vò đâu, mau thu lại đi, đợi đến Minh Giới rồi các ngươi hãy dành thời gian mà từ từ dung hợp với pháp bảo.”
Đương nhiên là hắn nói gì thì là thế, hai người Chử và Lao lập tức thu pháp bảo lại, cũng xem như yên tâm hơn nhiều về hành trình sắp tới.
Đại đương gia có thể vào lúc này ban tặng hai kiện trọng bảo cho bọn họ, bọn họ còn có gì phải lo lắng nữa? Nếu thật sự nguy hiểm khôn cùng, đại đương gia cũng chẳng cần phải bỏ ra hai kiện trọng bảo, không cho bọn họ trọng bảo, bọn họ chẳng phải vẫn phải tiến vào hay sao?
