Hai người cũng không chạy đi nơi khác, vì chưa tìm hiểu kỹ về nơi này nên cũng không dám chạy loạn, mà chui thẳng xuống nước, lặn xuống đáy rồi thi triển độn địa thuật.
Lớp bùn nhão này quả thực rất khó độn, Sư Xuân phải liên tục thi pháp để ngăn nước ngầm thấm vào. Mãi đến khi xuống sâu dưới lòng đất, mọi thứ mới dần khô ráo hơn.
Lúc Ngô Cân Lượng dừng tay thì cũng đã mệt đến thở hổn hển, bèn hỏi: “Chắc là được rồi chứ?”
Sư Xuân nhìn quanh bốn phía vẫn đang tí tách rỉ nước, bùn đất cũng theo đó rơi lả tả, đoán chừng nếu mất đi pháp lực chống đỡ thì sẽ sụp đổ ngay. Hắn lập tức ném ra một thi thể, nói: “Nhanh lên.”
Ngô Cân Lượng liếc mắt là hiểu, vội vàng lấy Khước Tử Hương ra quẹt một ít, rồi lại thi triển công pháp thuộc tính hỏa để thiêu đốt.
