“Việc này… việc này…”
Kim Phục mới ngập ngừng, người áo choàng đã nói: “Ngươi không cần hỏi ta, ta không biết gì cả, cũng không hiểu được, ta chỉ phụ trách đưa thư. Nơi này không nên ở lâu, ngươi ra ngoài canh gác giúp ta.”
“Ồ, được.” Kim Phục cung kính đáp lời, lùi lại đến cửa mới cất tờ giấy đi, mở cửa nhìn ra ngoài rồi mới ra ngoài đóng cửa lại.
Sau khi lão lại đi dạo bên ngoài một lúc, đợi đến khi lão trở về mở cửa, phát hiện người trong phòng đã thần không biết quỷ không hay biến mất, lão tức thì cảm thấy khó tin.
Sau đó cũng không dám chậm trễ, lão nhanh chóng cho người gọi Hoàng Doanh Doanh đến, đóng cửa mật đàm, đưa tờ giấy kia cho Hoàng Doanh Doanh xem xét.
