Sư Xuân không nhịn được mà nhe răng nói: "Ý của ngươi là, phải đi tìm di thể của lão tổ nhà ngươi về đây?"
Lời này vừa thốt ra, chính hắn cũng thấy hối hận, hối hận vì lúc trước đã không tiện tay mang theo cái xác chuột lớn kia ra ngoài.
“Ây da.” Ngô Cân Lưỡng vội xua tay kêu dừng, “Cái nơi quỷ quái đó, vào rồi còn có thể trở ra được hay không cũng chẳng biết, chắc chắn là không kịp đâu, dù sao ta cũng sẽ không vào đó nữa.”
Hoàng Doanh Doanh không biết bọn họ đang nói đến nơi nào, cũng biết tình trạng hiện tại của Lý Hồng Tửu không phải lúc để tán gẫu, định bụng để sau này hãy hỏi. Lão dùng đầu ngón tay gõ gõ vào những vết lõm của bốn chữ lớn “Bắc Đẩu Yêu Thư” trên cuốn Yêu thư, nhắc nhở: “Trên người ta có kế thừa một ít.”
Lời này vừa thốt ra, hai người bên cạnh lập tức nhớ tới những chất làm đầy màu đỏ trong nét chữ lồi lõm của Yêu thư, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
