"Thanh kiếm hư đốn này."
Mạnh Trường Khanh bưng trán, cười khổ.
Cho nó có khả năng nói chuyện, cũng không biết đó là điều tốt hay xấu.
"Chủ nhân, không vui sao? Sau này nô gia sẽ có thể cùng chủ nhân trò chuyện và chia sẻ tâm sự~"
"Ngay cả trong những đêm cô đơn, nô gia cũng có thể giúp chủ nhân vượt qua~"
