Ta khẽ nuốt khan.
Ta không chỉ một ngày chưa ăn gì, thậm chí ngay cả nước cũng chưa uống.
Nhưng ly sữa này thật sự có thể uống sao? Ta cầm cái ly lên khẽ ngửi, không thấy mùi lạ, bèn cẩn thận nhấp một ngụm nhỏ.
Vừa vào miệng, ta lập tức nhổ mấy giọt sữa ấy ra. Nó rất đắng, có lẽ đã quá hạn, may mà ta chưa uống.
Nếu uống ly sữa này, tám phần sẽ bị tiêu chảy vào ban đêm. Hoàn cảnh tồi tệ ta có thể chịu, nhưng nhà xí tồi tệ thì ta thật sự không chịu nổi.
