Tề Hạ cứ như thể đã lật sang trang khác, hắn tự mình bước về phía trước, đối với bất kỳ câu hỏi nào của Trần Tuấn Nam và Kiều Gia Kính đều không đáp lại.
Hắn dường như trong khoảnh khắc đã mở lòng mình, nhưng rất nhanh lại tự phong bế, chỉ còn lại vẻ ngoài băng giá.
Ba người cứ thế không nói một lời, tiếp tục tiến về phía đông. Sau khoảng một giờ đi bộ, xung quanh đã không còn nhìn thấy những kiến trúc cao lớn, thay vào đó là những căn nhà một tầng thấp lè tè. Điều đáng ngạc nhiên là nơi đây cũng có không ít nguyên trú dân, bọn họ đờ đẫn lặp đi lặp lại những động tác, tựa như những cỗ máy.
Khoảng một tiếng rưỡi sau, cả bọn không còn thấy bất kỳ "sinh tiêu" nào nữa. Bốn phía chỉ còn lại lác đác vài nguyên trú dân xuất hiện. Nửa giờ sau đó, ngay cả nguyên trú dân cũng hiếm khi thấy.
Xung quanh bọn họ, ngoài con đường cũ nát dưới chân, đã là một vùng hoang địa. Nhưng hoang địa nơi đây lại có chút khác biệt so với thế giới thực, bốn phía không hề có cỏ dại mọc um tùm, chỉ có mặt đất trơ trụi.
