"A… trước kia ư?"
Trần Tuấn Nam sững sờ, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, "Lão Tề, ngươi đang nói gì vậy? Trước kia ngươi đâu có nói như thế."
"Vậy lý do trước kia ta muốn thoát khỏi đây là gì?" Tề Hạ quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Trần Tuấn Nam.
Trần Tuấn Nam cẩn thận suy nghĩ một lát, "Nếu ta không nhớ lầm… ngươi muốn dẫn dắt những người đi theo ngươi cùng rời khỏi đây, ngươi từng nói có người đã trao chân tâm cho ngươi, vậy ngươi không thể để họ bị lừa gạt."
"Ha…" Tề Hạ nhếch môi cười, mí mắt cũng khẽ cụp xuống, "Nhưng giờ đây ta cảm thấy thật trống rỗng… Tất cả mọi người đều đặt hy vọng vào ta, nhưng hy vọng của ta lại ở đâu?"
