Kiều Gia Kính nuốt khan, vươn tay sờ lên cánh tay của mình.
Quả nhiên là quả cầu sắt, thời cơ phóng ra cũng y như lời Ninh Thập Bát đã nói.
Quả cầu sắt lạnh lẽo kia chỉ vừa lướt qua cánh tay hắn, cứ như thể lột đi toàn bộ lớp da, để lại cảm giác đau rát bỏng lửa.
Nhưng khi cẩn thận sờ lại, chỉ là bị ma sát một chút, không tính là bị thương.
“Cũng chẳng khó khăn đến thế...”
