Phía tây Đông Phong quan có một rừng cây.
Nói là rừng cây chứ thực chất chỉ có một thân cây.
Nhưng gốc cây này cực kỳ cao lớn, rễ sâu lá tốt, tán cây kéo dài ngàn mét, phủ vô số chạc cây xuống đất, tạo thành một khu vực như rừng cây.
Đây chính là Vạn Cố liễu.
Vạn Cố liễu là đệ nhất cấm địa ở Đông Phong quan, người ngoài không thể tùy tiện ra vào.
Nhưng khu vực phía ngoài của Vạn Cố liễu có hơn hai trăm tu sĩ trấn thủ, những tu sĩ này được huấn luyện nghiêm chỉnh, còn biết liên thủ chiến đấu, được gọi là Đông Liễu vệ.
Bọn họ cũng là những người duy nhất không thuộc quản lý của Quân Bất Lạc mà trực thuộc Hắc Bạch thần cung.
Đội trưởng của Đông Liễu vệ là Tam Tuyệt Quân Tử - Thường Thư Thành, đứng thứ bốn chín, chức trách là trông coi bảo hộ Vạn Cố liễu, chỉ cho phép những người được Hắc Bạch thần cung phê duyệt đi vào - vì trong nơi ngộ đạo, càng nhiều người càng khó nơi đạo, cho nên xưa nay nơi này chỉ mở cho người có công.
Cứ một ngàn điểm công huân là đổi được tư cách ngộ đạo dưới Vạn Cố liễu ba ngày, có kết quả gì hay không phải xem bản thân.
Công huân của Hắc Bạch thần cung không dễ kiếm, với công lao của Ninh Dạ ở Chấp Tử thành, y cũng chỉ nhận được ba ngàn công huân trong lần đó, tích lũy sau mấy năm, tổng số công huân còn chưa quá năm ngàn.
Từ trước tới giờ Ninh Dạ không dùng tới công huân, đối với y thì bây giờ tài nguyên không quan trọng, quyền lực mới quan trọng, vì vậy y sẽ sử dụng những công huân này vào thời điểm mấu chốt.
Còn bây giờ, y tới đây không tiêu tốn bất cứ công huân nào.
Vì y được Quân Bất Lạc đặc cách cho phép.
Thân là chủ nhân của khu vực phía đông, Quân Bất Lạc là người duy nhất có thể tự do ra vào Vạn Cố liễu mà không cần công huân, nghe nói đại đạo không gian trong Vô Thiên thần độn của hắn đột phá chính là nhờ đó, nhưng chính vì vậy bây giờ vlc không giúp được gì nhiều cho hắn.
Ngoài ra, Quân Bất Lạc còn có thể đặc cách cho phép một số người ra vào vlc, nhưng đều bị giới hạn thời gian.
Lúc này đi tới bên cạnh Vạn Cố liễu, Thường Thư Thành đã xuất hiện.
Thường Thư Thành là một nam tử trung niên rất phong độ, tay cầm một quyển sách, rất có dáng vẻ của người trí thức.
Hắn có thể coi là một trong số ít những người có tính cách không tệ trong Hắc Bạch thần cung, bẩm sinh thích yên tĩnh, không thích náo động, hành xử trầm ổn, chính vị vậy được giao trọng trách trông coi Vạn Cố liễu.
Chắp tay với Ninh Dạ, Thường Thư Thành nói: “Mấy hôm trước mới biết tin Ninh Huyền Sách Sứ đến Đông Phong quan, ta đang nghĩ khi nào Ninh sứ sẽ tới đây xem, không ngờ hôm nay mới được gặp. Ninh sứ cũng thật biết kiềm chế.”
Ninh Dạ đáp lễ: “Bái kiến Tam Tuyệt thượng sư, nghe thượng sư nói vậy, hễ là người của Hắc Bạch thần cung tới Đông Phong quan đều tới đây xem thử?”
Thường Thư Thành vỗ vỗ cuốn sách trong tay, cười khổ nói: “Vạn Cố liễu là nơi ngộ đạo, hễ là người có chí hướng đại đạo, có ai không muốn đến? Khổ nỗi đa số bọn họ không có đủ công huân, ta không thể cho bọn họ vào, bọn họ còn không vui. Cho dù là người có công huân, đến ngày phải rời khỏi là nghĩ trăm phương ngàn kế kéo dài, cũng phải khuyên bảo, họ cũng mang một bụng bực tức. Không được vào thì oán hận ta, được vào rồi vẫn oán hận ta... Nói thật nhé, cái việc khổ sai này đúng là quá dễ đắc tội với người khác.”
Ninh Dạ cười nói: “Nhưng cũng có ích lợi mà.”
Thường Thư Thành cười khổ: “Đương nhiên rồi, thân là người trông coi Vạn Cố liễu, bản thân không bị hạn chế, lúc nào cũng có thể cảm ngộ. Nhưng có duyên là có duyên, vô duyên là vô duyên. Người có duyên thì một ngày là có thu hoạch, kẻ vô duyên thì mất cả trăm năm vẫn chẳng được lợi gì. Thư Thành không được đại đạo ưu ái, tổng coi mười năm vẫn không có thu hoạch gì, đành đứng nhìn từng thiên tài trong thần cung đi vào đây, nhận được lợi ích rất lớn rồi quay về.”
“Nghe ngươi nói như vậy, nhiều người ngộ đạo lắm à?” Ninh Dạ hỏi.
“Cũng không phải là nhiều mà là đạo có chia thành đại đạo và tiểu đạo. Nhưng một người không thể ngộ đạo, nhìn ai đắc đạo mà chẳng thấy khó chịu. Người đi qua đi lại nhiều, chỉ có năm ba người đắc đạo, ngươi cũng cảm thấy rất nhiều.”
Y nói chuyện rất thành thật, Ninh Dạ cũng thấy vui vẻ.
Trong khi nói chuyện, Thường Thư Thành đã cùng Ninh Dạ đi vào khu vực của Vạn Cố liễu.
Vừa bước vào khu vực Vạn Cố liễu, Ninh Dạ đã có cảm giác như mình tiến vào một thế giới hoàn toàn khác.
Cây vẫn là cây đó, đất vẫn là đất kia, người cũng vẫn là người như vậy.
Nhưng trong cảm nhận của Ninh Dạ, tất cả đã thay đổi.
Vốn dĩ Ninh Dạ nhìn thế giới này như ngắm hoa trong sương, hết sức mông lung, nhưng khi đặt mình trong vùng đất của Vạn Cố liễu, y nhìn lại nơi này, cảm thấy như lớp sương mù bị mất đi một tầng, nhìn cái gì cũng thấy có đầu mối để lần theo, có con đường để dựa vào.
“Ồ?” Ninh Dạ ồ lên một tiếng.
“Cảm thấy rồi à?” Thường Thư Thành cười nói: “Đây là hiệu quả của nơi ngộ đạo Vạn Cổ liễu. Nơi quy tụ của thiên địa, vốn cao thâm mạt trắc, nhưng đứng trong nơi này, nó như mất đi một lớp khăn che mặt. Đáng tiếc, có cả ngàn lớp khăn che, bớt có đi một lớp thì chỉ hơi cảm nhận được kỳ ảo, vẫn khó lòng lĩnh ngộ.”
Đúng vậy.
Lãnh địa của Vạn Cố liễu tạo cho Ninh Dạ cảm giác nhận thức rõ rệt hơn về thế giới, chẳng khác nào người cận thị đeo kính mắt. Tuy hiệu quả chỉ có hạn, nhưng đối với nhiều người đã là lợi ích rất lớn.
So sánh ra thì nơi chứng đạo Cực Đạo cung trong âm mưu không có hiệu quả này, cũng may không phải tất cả nơi ngộ đạo đều như Vạn Cố liễu. Bản thân khu vực phía đông Vạn Cố liễu không có tính khuynh hướng, tác dụng của nó là vạch trần một lớp khăn che mặt, giúp người ta dễ ngộ đạo hơn, còn ngộ được gì phải xem bản thân. Cực Đạo cung trong âm mưu lại mang tính khuynh hướng rõ ràng, có lợi cho đạo về ảo thuật và tăng cường tu vi.
Thứ thật sự giống với bí cảnh Vạn Cố liễu thật ra là Tuyền Cơ xích và Lượng Thiên thuật.
Mục đích Thiên Cơ môn khi sáng tạo ra Tuyền Cơ xích là lên tới tận cùng của thiên đạo, sẽ không bị hạn chế trong một loại đại đạo nào đó, vì vậy Tuyền Cơ xích cũng giống với Vạn Cố liễu, dùng phương thức quan sát pháp tắc đại đạo, vạch trần khăn che bí ẩn để giải quyết vấn đề.
Còn Cửu Bí của Lượng Thiên thuật lại có điểm khác, nếu nói Vạn Cố liễu và Tuyền Cơ xích giúp quan sát pháp tắc đại đạo trên phạm vi rộng, Cửu Tự Bí là hướng phát huy công thật sự, kết hợp cả hai bên mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất. Trong số đó, Càn Tự Bí bao hàm toàn diện nhất trong các hướng phát huy, xem như hai bên phối hợp.
Dựa theo ý tưởng ban đầu của Thiên Cơ môn, Tuyền Cơ xích hoàn mỹ và Lượng Thiên Cửu Bí có thể vạch trần tất cả những bí ẩn của thiên đạo.
Đương nhiên bọn họ không làm được tới mức này, nhưng kể cả Tuyền Cơ xích và Lượng Thiên thuật chưa hoàn hảo cũng có thể làm được một phần.
Bây giờ đứng dưới Vạn Cố liễu, Ninh Dạ cảm thấy Tuyền Cơ xích rung động mãnh liệt, như gặp được tri kỷ.
Theo hành động của Tuyền Cơ xích, Càn Tự Bí vận chuyển, vậy là Ninh Dạ phát hiện thế giới thần bí như đang vạch thêm khăn che mặt cho y thấy.
Bây giờ y không phải đang đeo kính mà đứng trên chỗ cao, dùng kính viễn vọng quan sát thế gian.
Phát hiện này khiến Ninh Dạ cũng không kìm được kích động.
Vốn dĩ y chỉ định tới xem tình hình của Vạn Cố liễu, không hy vọng bản thân có đột phá gì, nào ngờ Tuyền Cơ xích phối hợp với Vạn Cố liễu lại tạo ra hiệu quả như vậy.
Ánh sáng của Càn Tự Bí bùng lên, tạo thành một vầng mặt trời trong thức hải, đồng thời Hoa Luân sau đầu cũng bừng sáng, tỏa ra hào quang tương tự ánh mặt trời và Càn Tự Bí trong thức hải.
Không chỉ có vậy, ngay cả Nguyên Cực Thần Quang trong tay hắn cũng tỏa ra ánh sáng.
Thường Thư Thành không thấy Càn Tự Bí nhưng có thể thấy Hoa Luân, chứng kiến Hoa Luân của Ninh Dạ tự hiện lên, trong lòng thầm kinh ngạc, đột nhiên ý thức được điều gì: “Lẽ nào... ngươi...”
Đúng, Ninh Dạ sắp ngộ đạo.
Không chỉ có vậy, thậm chí y còn có thể lựa chọn.
Quang đạo.
Huyễn đạo.
Sát đạo.
Cấm chế chi đạo.
Bốn thứ này là thủ đoạn mạnh nhất của Ninh Dạ, lý giải thâm sâu nhất, chính vì vậy chúng cũng là thứ có cơ hội đột phá nhất.
Còn Càn Tự Bí treo cao, bốn đạo ngân hiển hóa trong thức hải, mang ý nghĩa y chỉ cần chọn một loại là có thể hiểu ra chân lý.
Nhưng Ninh Dạ lại biết, pháp tắc đại đạo hiển hóa của Vạn Cố liễu không phải vô hạn, lĩnh ngộ một đạo ở đây, sau này muốn cảm ngộ sẽ khó khăn gấp đôi.
Đây là thiên ý!
Vì vậy bây giờ y buộc phải lựa chọn.
Suy nghĩ xoay chuyển, Cấn Tự Bí đã rơi xuống một đạo ngân trong số đó, đồng thời Hoa Luân sau đầu Ninh Dạ tỏa hào quang rực rỡ, một dải phù văn huyền ảo xuất hiện trên Hoa Luân, rồi lập tức lặn mất.
Lại thêm một tầng luân cảnh!