Khi Không Viêm Tôn Giả bị dụ dỗ rời khỏi, bên phía Phượng Linh các cũng có biến hóa.
Sau khi Kinh Trường Dạ tế lên huyết sát, chỉ thấy huyết sát kia ngửa đầu lên trời gào thét, huyết quang ngập trời, một áng huyết vân lan khắp bốn phương tám hướng.
Nó định tung lưới bắt hết mọi người.
Công pháp của Ma môn có tính xâm lấn cực mạnh, có thể ma hóa sinh linh, hóa thành ma phó cho bản thân.
Huyết sát còn do oán niệm của vạn linh tập hợp, sau khi Kinh Trường Dạ chiếm được lại đem nó kết hợp với ma công, không chỉ biến sinh linh thành ma phó mà còn có thể hấp thu oán niệm, hóa thành xung kích oán niệm càng kinh khủng, ảnh hưởng tới tâm thần tất cả mọi người.
Nếu sơ sẩy, thậm chí cảnh giới Vạn Pháp cũng có thể bị hắn chuyển hóa.
Đây là chỗ dựa lớn nhất của hắn, thế nên hắn mới dám ra tay chiến đấu ở đây. Hắn vừa luyện thành Sáp Huyết ma công, địch càng đông người, hắn càng mạnh.
Lúc này chứng kiến huyết sát ma vân ập tới, Ma Hải Thọ lập tức nhận ra không ổn, hét lớn: “Chết tiệt, là Sáp Huyết ma công, hắn định chuyển hóa tất cả mọi người ở đây. Liệt Không, ngươi còn không dừng tay, chỉ có ta mới có thể ngăn cản hắn!”
Nghe hắn nói vậy, Liệt Không Thiên Yêu cũng hơi đờ ra.
Khác với những kẻ này, Thái Âm môn và Hắc Bạch thần cung là minh hữu, Liệt Không Thiên Yêu và Quân Bất Lạc cũng là bằng hữu, hắn không lo chuyện bại lộ thân phận, nhưng chính vì vậy không thể ngồi nhìn Kinh Trường Dạ ma hóa Đông Phong quan được.
Nhưng hắn cũng biết cho dù không có mà thôi, Kinh Trường Dạ cũng khó mà làm được như vậy, bèn cười lạnh nói: “Không cần ngươi xuất thủ, Quân huynh cũng có thể ngăn cản.”
Ma Hải Thọ còn định mắng, đã thấy trên trên bầu trời bùng lên ánh sáng trắng, từng chùm sáng màu trắng từ trên trời hạ xuống.
Khi hạ xuống huyết sát ma vân kia, tất cả những ô uế đều tiêu tan.
Rốt cuộc Quân Bất Lạc cũng xuất thủ, hắn vừa ra tay đã cưỡng ép áp chế Sáp Huyết ma công của Kinh Trường Dạ.
“Ồ?” Kinh Trường Dạ ngạc nhiên ồ lên một tiếng.
Hắn từng giao thủ với Quân Bất Lạc ba lần, mỗi lần đều là Quân Bất Lạc bại trận, nhưng từ trước tới nay Kinh Trường Dạ chưa lần nào làm Quân Bất Lạc bị thương.
Quân Bất Lạc là điển hình cho ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh, cho dù tu vi xấp xỉ hắn cũng có thể ức hiếp hắn trong chiến đấu chính diện, nhưng cho dù cao hơn hắn một đại cảnh giới cũng đừng hòng giết được hắn. Mà năng lực kháng cự ma công của kẻ này hết sức bình thường, cho dù có Hắc Bạch đại trận, lúc bình thường cũng không thể áp chế Sáp Huyết ma công của bản thân dễ dàng như vậy.
Năng lực đối phó ma công của kẻ này đã tăng cường!
Phát hiện này khiến Kinh Trường Dạ thầm chấn động.
Xét theo thực lực đơn thuần, trong số bát đại Vô Cấu đang ở Đông Phong quan, người có năng lực chiến đấu chính diện mạnh nhất chính là Kinh Trường Dạ, tiếp theo là Ma Hải Thọ và Liệt Không Thiên Yêu, thực lực hai người này xấp xỉ nhau. Dưới nữa là Quân Bất Lạc, Phong Trung Túc, nhưng Phong Trung Túc đang cầm thần kiếm, chiến lực thực tế xấp xỉ với Kinh Trường Dạ, cuối cùng là ba người Mâu Thiên Khôi, Lâm Thượng Hiên và Cố Phong Hiên.
Chiến lực của bản thân Kinh Trường Dạ đã rất mạnh, lại có huyết sát giúp đỡ, tuy Phong Vũ Tiêu Tương kiếm là thần vật, lại là vũ khí lợi hại trong quần chiến nhưng khi chiến đấu một chọi một lại không phát huy được tác dụng.
Có điều bây giờ Quân Bất Lạc mượn Hắc Bạch đại trận dốc toàn lực tấn công hắn, Phong Trung Túc cũng nhân cơ hội này tấn công, mưa kiếm ngập trời, ánh sáng tỏa khắp tám hướng, mạnh mẽ áp chế hắn, không ngờ lại hình thành tình thế Hắc Bạch thần cung và Yên Vũ lâu liên thủ.
Điểm chết người nhất là đám bí vệ vương triều và tu sĩ bảo vệ Đông Phong quan cũng đang tấn công bản thân - những tu sĩ Vạn Pháp này có kinh nghiệm thực chiến cực kỳ phong phú, không tới gần mà trực tiếp tấn công từ xa. Mỗi khi Kinh Trường Dạ định ra tay diệt trừ bọn họ là quầng sáng của đại trần lại lóe lên, bảo vệ đám người. Được trận pháp gia trì, mấy chục tu sĩ Vạn Pháp phóng thích pháp lực, thậm chí uy lực đã vượt qua cảnh giới Vô Cấu.
Tình hình như vậy chẳng khác nào Kinh Trường Dạ một chọi bốn, thực lực mạnh mấy cũng chẳng thể chống đỡ bao lâu.
Mẹ nó, chẳng phải các ngươi là tử địch à? Đánh tên Ma môn ta đây làm gì? Chúng ta chỉ là môn phái nhỏ thôi mà.
Kinh Trường Dạ chửi thầm trong lòng.
Nhưng hắn cũng biết, có lẽ chuyện này liên quan tới cái hộp mà mình nhận được. Xem ra Quân Bất Lạc rất lo lắng về cái hộp này, vì vậy bất chấp tất cả dốc toàn lực tấn công mình.
Nhưng càng như vậy, hắn càng không muốn buông tay.
Con mắt xoay chuyển, Kinh Trường Dạ đột nhiên lấy ra một thứ, là một pháp đàn nho nhỏ.
Ma Hải Thọ thấy cảnh tượng này bèn rú lên: “Luyện Ngục ma đàn? Mẹ kiếp, tên chó chết Kinh Trường Dạ này, ngươi dám dùng nó à?”
Kinh Trường Dạ cười ha hả: “Nếu không chuẩn bị trước làm sao ta dám đến? Xuất hiện nào, Luyện Ngục viêm ma!”
Theo tiếng hô của hắn, chỉ thấy trên pháp đàn đột nhiên có một ma ảnh đỏ rực đột nhiên xuất hiện, hóa thành một ma vật khổng lồ giữa không trung, thậm chí đột phá giới hạn của Hắc Bạch đại trận, giơ tay đánh xuống bên dưới.
Luyện Ngục viêm ma, ma vật cường đại trong thế giới Ma Vực, là đại năng cảnh giới thứ sáu trong truyền thuyết
Ma môn khiến người ta căm ghét không chỉ vì tác phong hành động của bọn chúng, mấu chốt là vì bọn chúng có liên hệ với Ma Vực. Có lẽ Ma môn là quân cờ do Ma Vực cài vào các giới, để tự vệ, Ma môn thường xuyên thỏa thuận với các sinh vật trong Ma Vực, lúc cần có thể triệu hồi yêu ma.
Đương nhiên Luyện Ngục viêm ma trước mắt không phải viêm ma chân chính, chỉ là phân thân của viêm ma.
Nhưng cho dù chỉ là phân thân cũng là tồn tại cấp bậc Niết Bàn, một chưởng này đánh xuống khiến cho trời rung đất chuyển, thậm chí Hắc Bạch đại trận cũng lóe lên ánh chớp mãnh liệt.
Chứng kiến viêm ma được triệu hoán, Quân Bất Lạc không dám sơ ý, tất cả mọi người cùng xuất thủ, đánh về phía viêm ma trên bầu trời.
Chỉ trong giây lát, Yên Vũ lâu, Thái Âm môn, Hắc Bạch thần cung, tất cả mọi người cùng liên thủ.
Kinh Trường Dạ hét lớn: “Phong Trung Túc, Ma Hải Thọ, các ngươi điên rồi à? Phá vỡ Hắc Bạch đại trận, chúng ta mới có thể rời khỏi!”
Không ngờ Phong Trung Túc cười lạnh một tiếng: “Không phá thì Quân Bất Lạc cũng không bắt được chúng ta, nhưng bất luận thế nào chúng ta cũng phải diệt trừ ma vật này.”
“Mẹ kiếp!” Kinh Trường Dạ chửi thề một tiếng.
Nhất định phải diệt trừ ma vật cái quái gì, các ngươi chỉ nhắm vào lợi ích của ma vật này thôi?
Ma vật tu vi Niết Bàn, cho dù chỉ là phân thân nhưng sau khi diệt trừ cũng có lợi ích rất lớn.
Đám người Phong Trung Túc tự tin có thủ đoạn để chạy trốn, nên không quên chia chác lợi ích.
Kinh Trường Dạ không muốn quấn quýt với bọn họ, vung ống tay áo cuốn lấy đám đệ tử Ma môn, quát lớn: “Đi!”
Rồi hóa thành huyền quang bỏ chạy về đằng xa.
“Ở lại!” Xa xa vang lên tiếng gầm của Quân Bất Lạc.
Một luồng hắc quang hùng hồn rút khỏi Hắc Bạch đại trận, đánh về phía Kinh Trường Dạ.
Nhưng Kinh Trường Dạ không hề để ý, huyết sát đã đón lấy hắc quang.
“Uuuuu!” Trong tiếng hét chói tai, huyết sát tiêu tán, thế nhưng một đòn cực mạnh ngưng tụ kha khá linh lực của Hắc Bạch đại trận cũng theo đó mất đi tác dụng, Kinh Trường Dạ nắm cơ hội lại dùng độn pháp.
Nhưng ngay lúc này, tiếng chim ưng vang dội.
Giữa không trung xuất hiện một người có cánh màu đen, giơ tay chộp mạnh theo hướng Kinh Trường Dạ biến mất.
Kinh Trường Dạ không ngờ lúc này rồi còn bị tập kích, hơn nữa hiển nhiên đối phương cũng hiểu ma công, thời cơ của nhát trảo này rất vừa vặn, ngay lúc ảnh độn của hắn suy yếu nhất. Dưới nhát trảo này, không ngờ hắn lại bị thương đôi chút.
Cũng may tu vi của đối thủ chỉ có hạn, thương thế không nặng. Kinh Trường Dạ đã hoàn toàn hóa thành ảnh độn ly khai. Ngay lúc bỏ đi, hắn gầm lên: “Phong Ma Vũ... ta nhớ mặt ngươi rồi!”
“Đang muốn ngươi nhớ đây.” Đạp giữa không trung, Thanh Lâm lạnh nhạt nói.
“Phong Ma Vũ?” Lâm Thượng Hiên trợn tròn mắt.
Đương nhiên hắn cũng cảm thụ được trên người Thanh Lâm chính là Phong Ma Vũ.
Trong lòng đang vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, lại thấy Luyện Ngục viêm ma trên không trung nhân lúc lực lượng của Hắc Bạch đại trận suy yếu, cất tiếng cười to: “Ta cảm nhận được, khí tức thật quen thuộc... Ta sẽ trở lại... Ha ha ha ha!”
Không ngờ lại chủ động tiêu tán, hoàn toàn không còn tăm tích.
Quân Bất Lạc thầm phát lạnh.
Đương nhiên hắn hiểu rất rõ ý nghĩa trong lời nói của viêm ma.
Chứng kiến viêm ma biến mất, Phong Trung Túc và Ma Hải Thọ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời kêu lên: “Cáo từ!”
Liệt Không Thiên Yêu đang định ngăn cản, lại thấy trên không trung đột nhiên có mưa bụi.
Trong cơn mưa mịt mờ đó, hai bóng người đã phai nhạt.
“Yên Hoa kính, Yên Ba Hạo Miễu thần thông, hừ, quả nhiên là nó.” Liệt Không Thiên Yêu cũng không lấy làm lạ.
Sở trường của Yên Vũ lâu là ám sát, khó mà bắt được bọn họ.
Nhưng không phải Liệt Không Thiên Yêu không có cách nào - đa số những người nhắm vào Phong Ma Vũ đều giỏi về tốc độ. Quân Bất Lạc, Liệt Không Thiên Yêu, Phong Trung Túc, còn cả Bất Kiến Quân - Lâm Thượng Hiên đều là cao thủ độn pháp bỏ trốn.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được, Quân Bất Lạc đã bị thương, lúc này còn đang chữa thương, về phần Lâm Thượng Hiên này...
Hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn Thanh Lâm, hiển nhiên không còn tâm tư để ý tới Phong Trung Túc.
Chỉ một mình hắn, không hứng thú liều mạng với hai đại cường giả của Yên Vũ lâu vì Hắc Bạch thần cung.
Lúc này Lâm Thượng Hiên đã bay về phía Thanh Lâm.
“Trả Phong Ma Vũ đây!”
Người nói câu này không phải Lâm Thượng Hiên mà là Vũ Thiên Tầm.
Hắn là người tấn công Thanh Lâm trước tiên.