TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 272: Hội đấu giá

Hôm nay chính là ngày bắt đầu hội đấu giá.

Phượng Linh các.

Hiển nhiên buổi đấu giá ngày hôm nay là thời điểm Đông Phong quan náo nhiệt nhất trong vài chục năm gần đây.

Vì vậy thậm chí Phượng Linh các còn mượn sân bãi lớn nhất Đông Phong quan, thuê thị vệ của triều đình Dịch quốc tới để bảo vệ.

Người được tham gia buổi đấu giá này đều là tinh anh trong tu tiên giới, chọn bừa một ai cũng có thể coi là người nổi tiếng.

Vì vậy bách tính trong Đông Phong quan chứng kiến trên trời thỉnh thoảng lại có tu sĩ hạ xuống.

Bên dưới cũng bàn luận sôi nổi về việc này, có kẻ tự nhận là ánh mắt cao minh còn to gan bình luận.

“Đây là Lang Yên Thượng Nhân ở Cụ Không sơn, luyện được Ngũ Hoa Yên Vân trảo, uy lực khôn cùng.”

“Đây chẳng phải Tuyệt Vô Tình à? Nghe nói Tuyệt Tâm cốc của hắn tuyệt tình mà không tuyệt sắc, là nơi có nữ nhân kiều diễu vô song đấy.”

“Thiếu chủ nhân của Long Vũ Thương Hành - Vũ Thiên Tầm cũng tới, chắc định mua Phong Ma Vũ về đặt trong cửa hàng của mình để bán?”

“Người kia là ai?”

“Cẩn thận một chút, đừng có nhìn hắn, người này là Mâu Thiên Khôi, tán tu độc hành, tu vi Vô Cấu, pháp lực thông thiên, quan trọng là hắn cực kỳ hẹp hòi, liếc hắn thêm một cái cũng có thể gây họa sát thân.”

“Vậy sao ngươi dám nói thế?”

“Nực cười, nơi này là Đông Phong quan, Mâu Thiên Khôi có tàn nhẫn đến đâu cũng hơn được Đông sứ chắc?”

“Mấy vị bên kia thì sao?”

Tên lắm mồm lúc trước còn không sợ hãi gì nhưng bây giờ lập tức rụt cổ : “Sao lại là vị đại lão này?”

Những người khác đều thấy hiếu kỳ: “Ai vậy?”

Tên lắm mồm kia không dám nói, mãi tới khi đối phương đi vào trong hội đấu giá mới hạ giọng xuống nói: “Một trong Thất Thiên Thần Yêu của Thái Âm môn, Liệt Không Thiên Yêu. Bên cạnh hắn là Tiết Minh U, Kim Hàn Triều, Liệt Trọng Lâu, còn mấy người thì ta không biết.”

Nghe hắn nói vậy, mọi người mới hiểu ra.

Liệt Không Thiên Yêu, huyết mạch là Liệt Không Thần Chuẩn, cũng là kẻ có tốc độ nhanh nhất trong Thái Âm môn, là đại năng phong độn.

Phong Ma Vũ có thiên phú phong độn, lại có huyết mạch yêu tộc, cho nên có sức hấp dẫn rất mạnh đối với vị đại yêu này.

Còn Tiết Minh U, Kim Hàn Triều, Liệt Trọng Lâu đều là đại yêu uy danh hiển hách trong Thái Âm môn, không cần nhiều lời.

Còn những người này mới là ngoài sáng, trong tối còn bao nhiêu cường giả đại năng dùng thân phận người thường đi vào, cái này thì không thể biết được.

Ngay lúc mọi người bàn luận, một người trẻ tuổi định đi vào nhưng bị Phượng Linh các đẩy ra.

Người trẻ tuổi bất mãn kêu lên: “Vì sao không cho ta vào?”

Tên gác cửa của Phượng Linh các cười lạnh: “Lần bán đấu giá này liên quan tới thần vật, tu vi dưới Vạn Pháp không được đi vào.”

Cảnh giới Vạn Pháp mới có tư cách đi vào?

Chuyện này khiến mọi người đồng thời lắc đầu.

Nhưng đúng lúc này lại có một người trẻ tuổi đi tới, hắn đến trước mặt tên canh cửa của Phượng Linh các, vung vẩy một tấm lệnh bài rồi trực tiếp đi vào.

Người trẻ tuổi kia thấy vậy kêu: “Ta thấy hắn cũng chưa tới cảnh giới Vạn Pháp mà? Sao lại được đi vào?”

Tên gác cửa lạnh nhạt nói: “Nực cười, vị này là Huyền Sách Sứ của Hắc Bạch thần cung, Ninh Dạ, Ninh đại nhân, địa vị cao quý, ngươi là thứ gì mà đòi so?”

Đối phương lại im lặng.

Đúng lúc này, một âm thanh vang lên: “Nói vậy, chắc ta cũng có thể đi vào?”

Sau khi nói xong ném một tấm lệnh bài ra.

Tên gác cửa nhìn lệnh bài, vội vàng nói: “Hóa ra là Dung Huyền Sách Sứ đến.”

Ninh Dạ đi trước ngừng chân, quay đầu nhìn lại rồi cười rộ lên: “Dung Thành? Sao nhà ngươi cũng tới đây?”

Dung Thành mỉm cười: “Tin tức về Phong Ma Vũ đã lan khắp thiên hạ, ta không thể tới xem được à? Chẳng phải ngươi cũng tới đấy thôi?”

Ninh Dạ đã ôm lấy vai Dung Thành: “Đúng vậy, đúng vậy, đã là đồng nghiệp rồi, cùng vào xem nào.”

Hai người kề vai sát cánh đi vào.

Quân Bất Lạc đứng đằng xa chứng kiến cảnh này, hừ khẽ một tiếng.

Vốn hắn còn lo lắng, Ninh Dạ giúp hắn giải quyết việc ở đây, bên phía Dung Thành thì xử lý ra sao? Không ngờ Dung Thành lại tự tới.

Ừm, như vậy cũng tốt.

Có thể khiến cho quan hệ giữa Ninh Dạ và Dung Thành gần gũi hơn.

Nghĩ như vậy, hội bán đấu giá trong Phượng Linh các lần này lại là chuyện tốt, nếu có thể bố trí thêm, không khéo Ninh Dạ có thể làm cả hai việc cùng lúc.

Đợi đã.

Quân Bất Lạc đột nhiên nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng.

Hắn vội vàng hỏi: “Bây giờ có bao nhiêu người biết Ninh Dạ đang làm việc cho chúng ta?”

Lý Trường Hồng trả lời: “Ngài cho Ninh Huyền Sách Sứ quyền tự do thông hành và quyền quyết định, vì vậy lúc này trong phủ có không ít người biết chuyện về Ninh sứ.”

Quân Bất Lạc cảm thấy phiền não: “Không được, tuyệt đối không thể để chuyện này đồn ra ngoài. Một khi Dung Thành biết Ninh Dạ đang làm việc cho chúng ta, chắc chắn sẽ sinh nghi, không tin tưởng Ninh Dạ nữa.”

Nghe hắn nói vậy, Lý Trường Hồng cũng thầm kinh hãi.

Đúng vậy, sao lại quên mất chuyện này kia chứ?

So với khe hở Ma Vực, Thiên Hành Nguyên liên quan tới bí mật về Vô Thiên thần độn của Quân Bất Lạc, càng quan trọng hơn. Bây giờ Ninh Dạ khó khăn lắm mới nhận được lòng tin của Dung Thành, nếu để Dung Thành biết...

Lý Trường Hồng rùng mình một cái: “Thuộc hạ lập tức dặn tất cả mọi người giữ bí mật.

Quân Bất Lạc gật đầu: “Đành phải làm như vậy thôi, nếu cần thì... giết!”

Người trong phủ Đông sứ đều là người mình! Nhưng vì kế hoạch đại cục, đành phải làm như vậy!

Lý Trường Hồng vẫn hơi do dự: “Nhưng nếu làm vậy, chuyện Ninh Dạ đang làm ở đây sẽ có chỗ bất tiện, không có chúng ta ủng hộ...”

Quân Bất Lạc cũng cảm thấy đau đầu.

Ninh Dạ muốn bắt Công Tôn Điệp thì phải điều động người của Quân Bất Lạc, còn muốn nhận được lòng tin của Dung Thành thì bề ngoài phải không có liên hệ gì với Quân Bất Lạc.

Hai chuyện này mâu thuẫn với nhau, phải làm sao mới ổn?

Nhưng cũng may đại nhân vật tự có cách của đại nhân vật, hắn không giải quyết được thì thẳng thắn đá chuyện này đi.

Quân Bất Lạc bèn nói: “Ngươi tới hỏi Ninh Dạ xem nên xử lý chuyện này ra sao?”

——————————————————

Phượng Linh các.

Ninh Dạ và Dung Thành đã đi vào trong.

Đậu Quân An đã bố trí phòng khách cho họ từ trước.

Sau khi bước vào phòng, Dung Thành đang định nói chuyện nhưng lại thấy Ninh Dạ xoa tay.

Hành động này mang ý nghĩa có người đang quan sát nơi này.

Dung Thành bèn cười ha hả: “Sau khi từ biệt ở Vân Tuyệt cổ địa, ta thấy tu vi của Ninh huynh lại tiến bộ thêm một tầng rồi hả?”

Ninh Dạ cười nói: “Ta thấy Dung huynh cũng không tệ, tu vi cũng tiến bộ không ít.”

“Dù sao cũng phải có chút kỳ ngộ chứ.” Dung Thành ra vẻ thần bí, ta không nói cho ngươi.

Hai người này ra vẻ nói nói cười cười một lúc, đột nhiên Ninh Dạ thi triển một luồng pháp thuật vô hình, toàn bộ căn phòng được bao phủ trong không khí thần bí. Lúc này Ninh Dạ mới nói: “Vừa rồi Lý Trường Hồng truyền âm cho ta, hỏi ta có thể mau mau chóng chóng đẩy ngươi ra ngoài không. Có ngươi ở đây, ta không thể làm việc giúp hắn được.”

Dung Thành cười nói: “Hắn cuống lên rồi, chỉ sợ ta phát hiện ngươi đang làm việc cho Đông sứ.”

“Đáng tiếc, đằng nào chẳng phát hiện ra.” Ninh Dạ huýt sáo nói.

Câu này khiến Dung Thành cảm thấy kỳ quái: “Chuyện gì khiến ngươi đổi ý vậy?”

Trong kế hoạch ban đầu của Ninh Dạ, y không định để Dung Thành công khai phát hiện bản thân.

“Thời gian.” Ninh Dạ trả lời: “Tiến độ quá nhanh.”

Kế hoạch ban đầu của Ninh Dạ là dùng thời gian mười năm hoàn thành kế hoạch Đông Phong quan.

Nhưng hiển nhiên Mộc Khôi tông còn gấp hơn y nhiều, chưa tới nửa năm đã bố trí xong chuyện Vân Tuyệt cổ địa, sau đó hoàn thành âm mưu bí cảnh Cực Đạo cung.

Còn chuyện bên phía Đông Phong quan lại bị Công Tôn Dạ đẩy nhanh.

Theo tiến bộ trước mắt, chỉ tối đa hai năm là đến bước cuối cùng.

Ninh Dạ không muốn giải quyết việc này nhanh như vậy, vì thế y phải nghĩ cách kéo dài.

“Thế à?” Bây giờ Dung Thành cũng coi như người cùng thuyền với Ninh Dạ, lập tức hiểu ý của y. Hắn gật đầu: “Cũng đúng, nhưng như vậy thì ngươi cũng không có đường lui.”

Ninh Dạ mỉm cười: “Ta thì không sao, chẳng qua khá nguy hiểm cho ngươi thôi.”

Dung Thành cười lạnh: “Chỉ lúc nào giết chết Quân Bất Lạc, ta mới kê cao gối ngủ được. Nguy hiểm có lớn hơn nữa cũng đáng!”

“Được, đã thế thì tiến thành theo kế hoạch thôi.”

Dung Thành gật đầu một cái: “Đúng rồi, ngươi trả lời Lý Trường Hồng ra sao?”

“Ta bảo hắn tìm người khác thay thế vị trí của ta, bảo hắn nghe theo lời ta là được.”

‘‘Ai?’‘

“Quân Liệt.”

“Quốc vương của Dịch quốc?” Hai mắt Dung Thành híp lại: “Ngươi định ra tay với triều đình Dịch quốc à?”

Ninh Dạ không khỏi bái phục Dung Thành, chỉ một cái tên thôi mà hắn đã đoán ra Ninh Dạ định ra tay với Dịch quốc.

Y thản nhiên nói: “Chuyện tiếp theo sẽ rất lớn, sự tồn tại của ta chắc chắn không thể lừa được Hắc Bạch thần cung. Muốn bọn chúng không có ý kiến gì với ta thì phải làm chút chuyện cho bọn chúng vui vẻ.”

Dung Thành cười ha hả: “Có lý lắm! Coi như ta lại học được một chiêu, thế này có tính là bị ngươi bán đứng mà còn đếm tiền cho ngươi không?’

Ninh Dạ cười ha hả: “Ha ha, đây không phải vấn đề. Nhưng bây giờ ta đang có một phiền phức nho nhỏ, cần ngươi nghĩ kế giúp ta.”

“Cái gì?”

“Là gián điệp của Yên Vũ lâu.”

“Chẳng phải ngươi đã tìm ra rồi à?”

“Vấn đề chính là ở đây. Ta đã tìm được người nhưng vấn đề là không có lý do tìm được người. Ngươi rất quen thuộc với Đông Phong quan, biết đâu có thể chỉ cho ta một cách, tốt nhất là kéo cả chuyện ta với ngươi vào, một mũi tên trúng hai đích.”

“Là ai?” Dung Thành hỏi.

Ninh Dạ nhẹ nhàng nói một cái tên bên tai Dung Thành.

“Là cô ta à?” Dung Thành ngạc nhiên rồi lập tức cười nói: “Được rồi, chuyện này thì ta giúp được.”

“Ồ? Nói thử đi.”

Sau khi Dung Thành lên tiếng, Ninh Dạ đã hiểu được đại khái tình hình, y cười khà khà: “Quả nhiên, cứ như vậy thì mọi chuyện đều ổn thỏa. Được rồi, tiếp theo chúng ta làm thế này...”

Sau khi bàn bạc, Ninh Dạ hủy bỏ ảo thuật.

“Thời gian đã sắp đủ, trò hay chuẩn bị mở màn... Hôm nay ngươi không cần diễn kịch, cứ yên tâm ngồi xem trò hay thôi.” Ninh Dạ nói đầy ẩn ý.