TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 273: Vũ Thiên Tầm

Hội đấu giá đang được tiến hànha hừng hực khí thế.

Tuy Phong Ma Vũ là hàng giả nhưng những thứ khác là đồ thật.

Trong đó không thiếu các loại tài nguyên quý giá, có không ít thứ là do Mộc Khôi tông lấy ra. Cũng may đây không phải tặng không mà là buôn bán, không bị tổn thất.

“Một viên Định Hải châu, pháp bảo tam phẩm, có thể ngăn cản đa số tiên pháp thuộc tính thủy dưới cảnh giới Vạn Pháp, giá khởi điểm mười triệu linh thạch.”

Trên đài, người chủ trì lớn tiếng hô, bên người đã bắt đầu có người nâng thẻ ra giá.

Ninh Dạ không để ý tới cái này, ánh mắt của y tuần tra bốn phía, trong thức hải, Côn Lôn kính xoay tròn, Vấn Thiên thuật vận hành, không ngừng kiểm tra các khán giả.

Theo thực lực của Ninh Dạ tăng cường, bây giờ Vấn Thiên thuật của Ninh Dạ kết hợp với Côn Lôn kính có thể tra xét tất cả tu sĩ có tu vi Hoa Luân, đối với cảnh giới Hoa Luân thì như ngắm hoa trong sương, mông lung, khó lòng nhìn kỹ, tình hình cụ thể phải xem thực lực của đối phương, còn cảnh giới Vô Cấu thì hoàn toàn không thể nhìn ra.

Tác dụng của điều này là, tuy Ninh Dạ không thể tìm kiếm chính xác mỗi mục tiêu của bản thân nhưng ít nhất cũng có thể phán đoán thực lực mọi người.

Đặc biệt là những đại năng ngụy trang thành tu sĩ bình thường, Ninh Dạ lập tức nhận ra.

Lúc này, y đảo mắt xung quanh, nhanh chóng để ý tới ba mục tiêu.

Rõ ràng ba người này có tu vi Vô Cấu nhưng lại ngụy trang thành Vạn Pháp bình thường.

Thái Âm môn, Hạo Thiên môn và Long Vũ thương hành không cần ngụy trang thân phận, vì vậy Ninh Dạ biết chắc hẳn trong ba người này có hai người là Phong Trung Túc, Ma Hải Thọ của Yên Vũ lâu, một người còn lại là của Ma môn.

Tuy Côn Lôn kính không thể nhận ra thực lực của bọn họ, nhưng hắc khí mịt mờ dày đặc chính là biểu hiện của ma tính.

Trong ba Vô Cấu, có hai người hắc khí mịt mở, hiển nhiên một là Ma Hải Thọ, một là người của Ma môn.

Còn cụ thể là ai, Côn Lôn kính cũng không thể đưa ra đáp án.

Nhưng Ninh Dạ vẫn đoán ra.

Vì bên cạnh một người ma khí mịt mờ, còn mấy người khác cũng ma khí mịt mờ.

Chắc người này là một trưởng lão của Ma môn.

Như vậy người còn lại chính là Ma Hải Thọ.

Sau khi tìm ra mục tiêu, Ninh Dạ tiếp tục quan sát những người khác.

Vừa nhìn sang, Ninh Dạ đã sửng sốt.

Vì y phát hiện trong những người đang ngồi còn một người ma khí mịt mờ.

Nhưng người này tuyệt đối không phải trong Ma môn, vì hắn là cậu chủ của Long Vũ thương hành, Vũ Thiên Tầm.

Long Vũ thương hành cũng khá nổi danh trong Trường Thanh giới, bản thân là một thương hội lớn trải khắp cửu châu, vừa là thương hội vừa là tổ chức tu tiên, nhưng họ tập trung vào buôn bán, không dính vào phân tranh trong tu giới, vì vậy vẫn có thể tiêu dao. Hơn nữa thế lực của họ trải rộng khắp cửu châu, các đại phái đều có yêu cầu đối với họ nên khá lịch sự với Long Vũ thương hành.

Nhưng vấn đề là người như Vũ Thiên Tầm tuyệt đối không thể tu luyện ma công.

Vì sao trên người hắn lại có ma khí?

Không đúng!

Ninh Dạ nhìn kỹ, phát hiện ma khí trên người Vũ Thiên Tầm rất khác so với người trong Ma môn.

Ma khí của Ma môn là do tu hành ma công, xuất phát từ trong mà hiển ra bên ngoài, lục phủ ngũ tạng đều được ma khí cường hóa. Thế nhưng Vũ Thiên Tầm này lại khác, ma khí của hắn chỉ tồn tại ở mặt ngoài, bên trong không có ma khí.

Nói cách khác...

Ninh Dạ đã ý thức được, không phải hắn tu luyện ma công mà có mang chí bảo ma tính, hơn nữa theo ma khí này, thứ đó còn cực kỳ cường đại, e là đã đạt tới cấp bậc thần vật.

Thần vật?

Con ngươi của Ninh Dạ đột nhiên khuếch đại.

Y đột nhiên ý thức được điều gì, lại nhìn sang Vũ Thiên Tầm, chỉ thấy hắn đang nói chuyện thoải mái với người bên cạnh, hoàn toàn không để ý tới hội bán đấu giá này, rốt cuộc cũng hiểu.

Mẹ nó!

Lý Quỳ giả dụ được Lý Quỳ thật tới?

Ninh Dạ gần như khẳng định, chắc tới tám thành là món đồ có ma tính trên người Vũ Thiên Tầm là Phong Ma Vũ cuối cùng mất tích đã lâu.

Thứ này liên quan quá lớn, Long Vũ thương hành nhận được nhưng không dám để lộ.

Song lần này Phượng Linh các bán Phong Ma Vũ giả, khiến bọn họ nhìn thấy cơ hội.

Có lẽ bọn họ muốn mượn cơ hội lần này quan sát xem có thể bán Phong Ma Vũ được không? Có hậu quả gì không, đằng nào thì Phượng Linh các cũng là bên chịu trách nhiệm.

Mọi người đều là cao thủ trong việc quăng tội cho kẻ khác.

Nghĩ đến đây, Ninh Dạ vui vẻ.

Thấy y đang cười, Dung Thành lấy làm lạ: “Ngươi cười gì vậy?”

“Ta đang cười, trên đời này có rất nhiều truyền thuyết có thể sáng tạo ra được.” Ninh Dạ nói đầy ẩn ý.

Y không nói tiếp mà xoay chuyển Côn Lôn kính, tiếp tục tra xét.

Bên trong Phượng Linh các, có kẻ nào thì bói về kẻ đó, bí ẩn của mọi người đều lọt vào pháp nhãn của y.”

——————————————

Hội đấu giá vẫn đang tiếp tục, đủ loại kỳ trân dị bảo liên tiếp xuất hiện, cũng khiến cho mọi người tranh đoạt không ngừng. Nhưng mấy vị đại lão chân chính vẫn không tỏ thái độ, chí hướng của họ không ở đây, còn đang đợi Phong Ma Vũ xuất hiện.

Lúc này Ninh Dạ đã quan sát tất cả mọi người, trong lòng thầm tính toán, tâm niệm truyền âm tới đằng trước cách đó không xa, đến chỗ Công Tôn Điệp giả trang thành một tỳ nữ bưng trà bình thường: “Phong Ma Vũ thật sự đang trên người Vũ Thiên Tầm.”

“Hả?” Công Tôn Điệp không nghĩ mình lại gặp tình huống bất ngờ như vậy, lập tức kinh ngạc: “Làm thế nào bây giờ?”

“Tới lấy trộm đi.”

“Đùa gì vậy.” Ánh mắt Công Tôn Điệp cũng rất nhanh nhạy, khóe mắt liếc một cái đã thấy rõ thực lực hộ vệ bên cạnh Vũ Thiên Tầm: “Một Vô Cấu, hai Vạn Pháp, mười ba hộ vệ tu luyện bí pháp của thương hội. Long Vũ thương hành cũng rất giỏi chạy trốn, tên bình thường này không có bản lĩnh gì khác, chắc chắn khả năng chạy trốn không kém.”

“Có bảo ngươi đi cướp đâu, có ta giúp ngươi, sợ gì chứ.”

Nghe y nói vậy, Công Tôn Điệp nghĩ tới ảo thuật của Ninh Dạ, lập tức hiểu ra; “Được, ngươi nói đi, làm thế nào?”

“Phong Ma Vũ không nằm trong túi giới tử mà trong áo khoác da mà hắn đang mặc. Thấy đống lông chim màu trắng không? Nó được để lẫn trong đó. Ngươi là người trong Ma môn, chỉ cần tiếp xúc với nó là nhận ra.”

“màu trắng?” Công Tôn Điệp kinh ngạc rồi lập tức hiểu ra, chắc chắn nó bị thi pháp che giấu.

Như vậy cũng tốt.

Phong Ma Vũ bị bí pháp che giấu, cũng tức là Vũ Thiên Tầm sẽ không phát hiện Phong Ma Vũ là đồ giả ngay lập tức.

Đầu tiên là lấy sợi lông vũ giả, sau đó nâng khay trà đi về phía phòng khách của Vũ Thiên Tầm.

Sau khi vào phòng, Công Tôn Điệp châm trà cho từng người.

Lúc tới bên cạnh Vũ Thiên Tầm, Công Tôn Điệp đang định giả vờ run tay đánh đổ chén trà nhưng lại thấy Vũ Thiên Tầm đột nhiên giơ tay nắm lấy tay Công Tôn Điệp, kéo cô tới.

Công Tôn Điệp không sợ biến cố này, kêu “Á” một tiếng rồi ngã vào lòng Vũ Thiên Tầm.

Chỉ thấy Vũ Thiên Tầm nâng cằm Công Tôn Điệp, ánh mắt lóe lên ý cười dâm tà: “Cô bé này trông thật xinh xắn.”

Công Tôn Điệp vừa thẹn vừa giận, mắng thầm sao Ninh Dạ lại dùng loại ảo thuật này, liều mạng giãy dụa, nhưng bây giờ cô đang giả trang thành tỳ nữ bình thường, không dám dùng sức, ngược lại khiến cho Vũ Thiên Tầm càng lúc càng đắc ý, còn định hôn Công Tôn Điệp.

Công Tôn Điệp tuy tà tính nhưng xưa nay luôn giữ mình trong sạch, thấy cao thủ làm vậy thầm phẫn nộ, đang nghĩ xem có nên bất chấp mọi thứ giãy dụa ra không, lại nghe một lão già ở bên cạnh ho một tiếng: “Cậu chủ, đừng làm lỡ đại sự vì một nữ nhân.”

Vũ Thiên Tầm bất đắc dĩ buông tay: “Chơi đùa chút thôi mà.”

Lại nhìn sang Công Tôn Điệp, không hiểu sao lại cảm thấy dáng dấp của cô gái này chỉ bình thường, lập tức mất hết hứng thú, vung tay bảo cô đi.

Công Tôn Điệp nhân cơ hội thoát thân, còn ra vẻ kinh hãi, không ngừng lùi ra khỏi phòng khách.

“Ninh Dạ... tên khốn kiếp nhà ngươi!” Vừa rời phòng khách, Công Tôn Điệp đã mắng chửi.

Ninh Dạ trả lời: “Không phải ta làm.”

“Hả?” Công Tôn Điệp sửng sốt.

Ninh Dạ: “Đây là hành động của bản thân hắn, ta chỉ giúp ngươi thoát khỏi tình thế đó mà thôi, không cần cám ơn.”

“Cám ơn cái quái gì!” Công Tôn Điệp mắng nhưng không hiểu sao trong lòng lại mừng thầm.

Vừa rồi nghĩ nhầm là Ninh Dạ gây ra, Công Tôn Điệp cực kỳ tức tối, lúc này biết y giải vây giúp mình, lại lập tức vui vẻ. Nhưng chính cô nàng cũng không biết vì sao mình lại vui vẻ vì chuyện nhỏ này.

“Lấy được chưa?” Ninh Dạ hỏi.

“Đương nhiên. Sàm sỡ bà đây, chẳng lẽ lại không phải trả giá.” Công Tôn Điệp nói.

Ninh Dạ cười: “Cái này thì đúng, một sợi Phong Ma Vũ để đổi lại, đúng là trả giá rất lớn.”

“Giá cái quái gì!” Công Tôn Điệp trả lời: “Bà đây nói trả giá là lát nữa quay lại lấy mạng hắn, đây chỉ là tiền lão thôi!”

“...”