TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 277: U Minh Ma Ngục

Trong hội đấu giá, Phong Trung Túc và Ma Hải Thọ cùng trừng mắt nhìn trưởng lão Ma môn.

Đương nhiên, bây giờ bọn họ đã hiểu.

Yên Vũ lâu suốt ngày đánh nhạn, không ngờ lại bị nhạn mổ mắt.

Nhưng trong tình huống cần giữ bí mật về thân phận, không ai làm được gì, đành nhìn chằm chằm vào đối phương như muốn nhớ thật kỹ gương mặt này. Tuy bọn họ cũng biết có làm vậy cũng là vô nghĩa.

Ngược lại Vũ Thiên Tầm kích động hẳn lên.

Tử Giới châu?

Không ngờ lại có Tử Giới châu?

Đây là bảo bối không thua gì Phong Ma Vũ.q

Đương nhiên sử dụng Tử Giới châu cũng có vấn đề, dù sao thứ này thương thiên hại lý, dễ bị người ta căm ghét.

Nhưng thương hội không phải tiên môn, bọn họ chỉ buôn bán, Tử Giới châu không phải do bọn họ chế tạo mà là mua lại, vấn đề không lớn.

Còn đối với người chế tạo Tử Giới châu cũng vậy, kết quả tốt nhất sau khi chế tạo thứ này là che giấu thân phận rồi lặng lẽ bán đi, cũng tiện vứt bỏ tội danh - không phải ta, ta không có trách nhiệm.

Vì vậy Vũ Thiên Tầm đã ý thức được người lấy Tử Giới châu ra là người mua mà bọn họ cần - thứ này có lai lịch quá tanh máu, rất thích hợp để ép giá kiếm lợi.

Hắn nhìn Lâm sư bên cạnh: “Chọn hắn đi.”

Lâm sư cũng gật đầu: “Đúng là thứ này rất thích hợp.”

“Vậy để ta vạch trần nhé!” Vũ Thiên Tầm nói.

“Không vội.” Lâm sư cười nói: “Ngài nghe xem.”

Chỉ thấy người chủ trì trên bục đã nói: “Xem ra bảo vật của vị thượng tiên này còn cần phải tranh luận. Xin lỗi, bản các không muốn chuốc lấy phiền toái, không thể nhận những thứ đang tranh chấp.”

Đương nhiên đây không phải ý của hắn mà là ý của Ninh Dạ.

Vì vừa rồi y đã nghĩ ra một vấn đề.

Chắc chắn bọn Vũ Thiên Tầm sẽ vừa ý với Tử Giới châu.

Trong tình huống này, nếu dùng Tử Giới châu để giao dịch, chắc chắn Vũ Thiên Tầm sẽ đứng ra phá hoại vụ mua bán này. Tuy cuối cùng hắn sẽ phát hiện Phong Ma Vũ là thật, cái của mình đã bị đánh tráo, nhưng chắc chắn sẽ to chuyện.

Vốn dĩ kế hoạch của Ninh Dạ là dùng Phong Ma Vũ giả thu hút được người mà mình cần, thuận tiện kiếm được chút lợi lộc. Nhưng khi trưởng lão Ma môn vạch trần chuyện bí cảnh, lại lấy ra Tử Giới châu cực kỳ kích thích Yên Vũ lâu, Ninh Dạ đã ý thức được có lẽ mình có thể kiếm lợi nhiều hơn.

Trong tình huống này, ngược lại y không muốn bọn Vũ Thiên Tầm đứng ra.

Vì vậy y lập tức ra hiệu, không đổi Tử Giới châu.

Hiển nhiên người chủ trì cũng không hiểu vì sao ‘cấp trên’ lại bố trí như vậy, nhưng bên trên đã có lệnh, bên dưới chỉ có đường nghe theo, bèn dùng lý do tranh chấp để từ chối.

Quả nhiên sau khi thấy người chủ trì từ chối trao đổi, Lâm sư đã nói: “Phượng Linh các không muốn Tử Giới châu, đây là chuyện tốt, tạm thời ngài đừng vạch trần bọn chúng.”

“Vì sao?”

“Vạch trần bọn chúng chẳng khác nào nói cho người khác biết Phong Ma Vũ đang ở chỗ chúng ta. Nếu có thể giữ bí mật chuyện này thì tạm thời cứ giữ bí mật đã, tránh gặp hậu hoạn. Sau khi giao dịch hoàn thành, tốt nhất nên điều tra rõ ràng thân phận của đối phương rồi tuyên bố cho thiên hạ.”

Ánh mắt Vũ Thiên Tầm lấp lóe: “Lâm sư anh minh! Lợi cho đám người Phượng Linh các này rồi.”

“Cái này thì chưa chắc đã là lợi cho bọn chúng, sau khi người mua nhận được, phát hiện là giả, Phượng Linh các sẽ tự gặp phiền phức.” Lâm sư cười nói.

Nghe người chủ trì từ chối trao đổi Tử Giới châu, trưởng lão Ma môn cũng thở dài.

Trước khi lấy Tử Giới châu ra hắn đã biết sẽ có phiền phức, nhưng hắn quyết tâm muốn lấy Phong Ma Vũ, sẵn sàng mạo hiểm, Không ngờ đối phương lại từ chối nhận, bản thân bại lộ cũng thành vô ích.

Nhưng trưởng lão Ma môn không hề lo lắng.

Ma môn bị tiên môn trong thiên hạ hô đánh hô giết đâu phải một hai ngày, có phiền phức gì mà hắn chưa gặp, trưởng lão Ma môn hết sức tự tin.

Đã không trao đổi được thì đành nghĩ cách khác.

Trong lòng thầm quyết định, hắn không nhìn hai người Phong Trung Túc và Ma Hải Thọ, hai người cũng biết bây giờ không phải thời cơ động thủ.

Phong Trung Túc gật đầu với Ma Hải Thọ, Ma Hải Thọ lập tức đứng dậy đi ra ngoài hội đấu giá.

Thấy Ma Hải Thọ đi ra ngoài, không ngờ trưởng lão Ma môn lại mỉm cười, cũng đứng dậy nhưng không đi ra ngoài mà đi tới cửa hông của sàn đấu giá.

Thấy cảnh này, Ninh Dạ mỉm cười đứng dậy: “Ta cũng ra ngoài chút đây.”

Hướng đi của y lại khác, tới phía sau sàn đấu giá.

Ba người, ba hướng.

Cùng lúc, Liệt Không Thiên Yêu đã lại tăng giá; “Những thứ đã ra giá không đổi, thêm vào năm mươi triệu linh thạch.”

Không Viêm Tôn Giả cũng nói: “Ta thêm tám mươi triệu linh thạch, thêm một Chí Tôn Luyện Bảo lô của bản tôn.”

Mọi người cười thầm trong lòng, vị huynh đệ này toàn đưa ra đồ mình không cần, ngươi là cao thủ chân viêm luyện bảo, cái Chí Tôn Luyện Bảo lô chó má ấy đặt một chỗ tới rỉ sét ra rồi phải không?

Cảnh giới Vạn Pháp đúng là Vạn Pháp, không thể quyết đoán như cảnh giới Vô Cấu được.

Tâm tư của Phong Trung Túc đã không đặt ở Phong Ma Vũ, cho nên không tăng giá.

Quan trọng nhất là theo tình hình hiện tại, giữ lại Phong Vũ Tiêu Tương kiếm còn tốt hơn.

Chẳng mấy chốc lát động thủ rồi?

Hắn nghĩ.

Màn văn đã xong, tiếp theo là tới màn võ được trình diễn.

Nhưng chính hắn cũng không ngờ, người đầu tiên động thủ lại không phải Ma Hải Thọ.

“Khốn kiếp!”

Mâu Thiên Khôi đột nhiên đứng bật dậy, phẫn nộ quát: “Đây là hàng giả!”

Ngay lúc hét lên, Mâu Thiên Khôi đã xuất thủ - Công Tôn Điệp vẫn còn ở nguyên tại chỗ đưa đi.

Một bàn tay hóa thành móng vuốt che phủ bầu trời, chộp về phía Công Tôn Điệp.

Nhưng ngay khi hắn xuất thủ, cấm chế trong Thánh Linh các đã khởi động, một luồng huyền quang ngăn cản Mâu Thiên Khôi, nhát trảo này không thể đánh tiếp.

Công Tôn Điệp cười duyên một tiếng: “Phát hiện nhanh vậy à, coi như ngươi lợi hại.”

Nói xong đứng thẳng dậy, trực tiếp đi ra ngoài cửa.

Cấm chế trong Thánh Linh các hạn chế tiên pháp chứ không hạn chế ra vào bình thường. Công Tôn Điệp không ra tay, chỉ bước đi bình thường, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Lúc đi còn hiện ra dung mạo thật.

“Công Tôn Điệp?” Một đệ tử Ma môn sợ hãi kêu lên.

Không ngờ cô ta lại ở đây!

Mâu Thiên Khôi sốt sắng: “Muốn chạy à?”

Nói xong xuất trảo vồ tới.

Đúng lúc này vị Lâm sư của Long Vũ thương hành đột nhiên phát hiện ra điều gì, lập tức nắm lấy Phong Ma Vũ trên người Vũ Thiên Tầm, biến sắc: “Không tốt, Phong Ma Vũ bị đánh tráo rồi!”

“Cái gì?” Vũ Thiên Tầm đang kinh ngạc, Lâm sư đã nhìn sang phía Mâu Thiên Khôi nói: “Trên người hắn có khí tức của Phong Ma Vũ!”

Nói xong giơ tay vồ một cái, hút lấy cái hộp trong tay Mâu Thiên Khôi.

Khí tức của Phong Ma Vũ xuất phát từ trong hộp, ngay khi xuất thủ, thậm chí Lâm sư đã nghĩ tới, Công Tôn Điệp giả trang thành hạ nhân sau đó đánh cắp Phong Ma Vũ thật, sau đó lại cố ý làm giả thành nguyên thần Niết Bàn giao cho Mâu Thiên Khôi - Mâu Thiên Khôi đồng ý giao dịch là giả, ra tay trong lúc tức giận như vậy chỉ là để phủ nhận mọi chuyện.

Nhưng hắn không biết mình có thể cảm ứng khí tức của Phong Ma Vũ, vì vậy lúc này phải bất chấp mọi thứ đoạt lại Phong Ma Vũ.

Mâu Thiên Khôi không ngờ người của Long Vũ thương hành lại đột nhiên ra tay với mình, lần xuất thủ này lại bị ngăn cản. Công Tôn Điệp thản nhiên bỏ đi, khiến trong lòng hắn vừa kinh hãi vừa tức giận.

Được lắm, hóa ra Công Tôn Điệp cấu kết với Long Vũ thương hành.

Cùng lúc, Lý Trường Hồng cũng nhìn thấy Công Tôn Điệp, âm thầm mừng rỡ, quả nhiên nha đầu nhà ngươi đã xuất hiện.

Thời khắc này, Mâu Thiên Khôi và Lý Trường Hồng cùng xuất thủ, nhưng chỉ thấy mây đen ngập trời nổi lên.

“U Minh ma ngục? Chết tiệt, là Ma môn!” Có người nhận ra không đúng, kinh hãi kêu la.

Chính là trưởng lão Ma môn đang xuất thủ - thấy Công Tôn Điệp xuất hiện, lại có Phong Ma Vũ dụ dỗ, dù sao cũng phải thử một phen.

Ma khí ngập trời bao phủ toàn bộ Thánh Linh các.

Bàn tay đã chộp về phía Công Tôn Điệp.

Công Tôn Điệp thấy không thể tránh khỏi bèn ném ra một cái hộp: “Cho ngươi này!”

Trưởng lão Ma môn kia không dễ tin lời Công Tôn Điệp, nhưng thấy cái hộp có cấm chế rõ ràng, cực kỳ huyền diệu, rõ ràng không phải vật phàm. Trên hộp còn có ma khí quấy nhiễu, bản năng tham lam ảnh hưởng tới hắn, cuối cùng cũng giơ tay vồ lấy.

Ngay lúc hắn tóm được cái hộp, lại định bắt lấy Công Tôn Điệp, một luồng Tiêu Tương kiếm vũ đã hiện lên.

“Dạ Trường Mộng Đa - Kinh Dạ Trường, hóa ra là ngươi!” Phong Trung Túc quát lớn.

Mưa gió xối xả, vạn kiếm ngập trời, đã đâm về phía trưởng lão Ma môn Kinh Dạ Trường.

“Phong Trung Túc, hóa ra là ngươi!” Liệt Không Thiên Yêu cũng cười ha hả xuất thủ, lại đánh về phía Phong Trung Túc.

Thái Âm môn và Hắc Bạch thần cung là đồng minh, đương nhiên không hợp với Yên Vũ lâu.

Nhưng ngay lúc hắn xuất thủ, Ma Hải Thọ cũng hung hãn ra tay, ngăn cản Liệt Không Thiên Yêu.

Ầm!

Sáu luồng pháp lực hùng hồn xung kích,hóa thành biển lửa vô biên quét qua toàn bộ Phượng Linh các.