“Ta…” Nếu là lúc bình thường, Ban Tích đã sớm chửi rủa thành tiếng rồi, y nào phải người có tính tình tốt, cũng chẳng có phong độ chính đạo gì.
Nhưng ngay khoảnh khắc lời chửi rủa sắp bật ra, y chợt nhận ra hoàn cảnh hiện tại.
Đây nào phải Ban gia, mà là tổng sơn môn của Vạn Tượng Tông, có biết bao người đang nhìn.
Y chỉ đành nuốt ngược lời chửi rủa vào trong, thay vào đó là trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm Ninh Chuyết, ánh mắt nóng rực như muốn phun lửa.
“Thằng nhãi ranh này thật sự coi ta là Ma tu mà đối đãi, cái bộ mặt chính đạo này thật đáng hận!”
