Lý Hạo cũng cười: "Không bằng chính là không bằng! Thời đại bất đồng, thật ra nếu bàn về thiên phú thì ngươi với ta cũng không hề kém so với các tiền bối, nhưng vị trí và thời đại của chúng ta không giống, người ta thường nói thời đại bồi dưỡng anh hùng. Tất nhiên ngươi không có ở vào thời đại kia... Ngươi sẽ rất khó cảm nhận được sự đặc biệt của thời đại đó! Đôi lúc cố gắng, liều mạng, thiên phú, thật ra nếu như cộng lại cũng không bằng đi nhờ xe của thời đại, nếu không đuổi kịp thời đại... Vậy thì rất khó siêu việt."
Lý Đạo Hằng như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu: "Đây coi như là an ủi sao? Cũng coi là vậy đi!"
Y cười cười, lại lấy ra một vò rượu: "Uống một chén đi, dù ngươi có tuổi trẻ thì cảm ngộ của ngươi cũng không phải ít, thật ra tâm tính của ngươi so ta còn tốt hơn!"
Lý Hạo cũng không cự tuyệt.
Một chén rượu, lần nữa vào bụng.
