Đen kịt, mênh mông, trống rỗng.
Dương Dật lần đầu tiên đặt chân trọn vẹn vào vực sâu, khác hẳn với việc chỉ thò đầu ra hay ẩn mình trong cơ thể Tiểu Loa, đây là một cảm giác hoàn toàn mới mẻ, không thể diễn tả.
Khác với không gian vũ trụ, nơi đây quá đỗi trống trải, bởi không có ánh sáng, tựa như bị giam cầm trong một đại dương đen tuyền.
Hơn nữa, vừa bước vào, Dương Dật đã cảm thấy khó chịu, như say xe, hoặc não bộ bị nhồi nhét vô số thông tin hỗn loạn, vô trật tự, mất đi phương hướng, trọng lực cũng trở nên lộn xộn, khiến hắn có cảm giác muốn nôn.
Sinh vật bình thường ở đây, e rằng ngay cả bản ngã cũng không thể duy trì, hoặc hình thể tan rã, biến thành một "dị hình thể ngẫu nhiên" không thể miêu tả, hoặc trực tiếp hóa thành một phần của nền đen kịt, hoàn toàn biến mất.
