Suốt dọc đường, hễ gặp trùng yêu tập kích, Giang Thành Huyền liền ra tay, giúp mọi người ẩn mình.
Trong tình cảnh ấy, luôn kinh mà không hiểm, tất cả đều bình an vô sự, đến trước một lối vào.
Đó chính là một vực sâu lượn lờ ánh sáng trắng ngà dày đặc, bên trong đủ loại khí tức lưu chuyển, tỏa ra sức mạnh vừa trí mạng vừa mê hoặc.
“Ẩn giấu khí tức cho kỹ, chúng ta vào trong.”
Thấy vậy, không một ai lùi bước, trong ánh mắt vừa có lo lắng, vừa có hưng phấn.
