Sâu trong Đại Hoang Chi Địa.
Yêu Trấn lúc này khói bếp lượn lờ, nhiều yêu tộc cũng mang hơi thở cuộc sống. Dù không nồng đậm khói lửa nhân gian như Nhân Cảnh, nhưng vẫn có thể thấy được cách sinh hoạt của yêu vật nơi đây. Chẳng ngoài sinh lão bệnh tử, tu luyện ăn uống, sống qua ngày đoạn tháng. Có lẽ cảnh tượng này, nhiều tu sĩ Nhân tộc khó lòng tưởng tượng và thấu hiểu. Bởi lẽ trong ấn tượng của người đời, cuộc sống của yêu tộc, mỗi ngày ngoài chém giết ra, e rằng chẳng còn gì khác. Nhưng kỳ thực lại không phải vậy.
Cổ Tam Nguyệt vận một thân áo vải xám, xắn tay áo, bước đi trên đường phố Yêu Trấn. Tay xách những quả cà chua vừa hái, trông có vẻ rất vui. Dù chuyến viễn du cầu học này, nàng đã lạc lối ở Đại Hoang Chi Địa mấy năm, nhưng tính cách của nàng vẫn chẳng hề đổi thay.
Nàng đi đến một căn nhà đơn sơ. Lúc này bên trong vọng ra tiếng đọc sách sang sảng. Một thư sinh trẻ tuổi vận y phục đen, lúc này đang cầm sách, giảng giải những điều trong điển tịch cho đám tiểu yêu bên dưới. Thấy Cổ Tam Nguyệt trở về, hắn liền cười nhìn đám tiểu yêu bên dưới: "Hôm nay đến đây thôi, các ngươi về đi, nhưng đừng quên học thuộc nội dung, ngày mai ta sẽ khảo."
"Chúng ta biết rồi, tiên sinh!"
